Khi Bác Diễn trở về, đã bốn tiếng trôi qua kể từ lúc tôi nhận được bức ảnh đó.
Bốn tiếng đồng hồ.
Hừ, sao tôi chẳng biết anh ấy lại có thể lâu đến thế?
Do Dịch Tân thực sự có bản lĩnh, hay do kỹ năng của tôi kém cỏi?
Tôi nhìn Bác Diễn cởi áo khoác, thân hình rắn chắc, cường tráng được chiếc sơ mi cao cấp đặt may thủ công từ Ý ôm sát.
Với tư cách là một kim chủ, anh ấy quá ưu tú: Ngoại hình xuất chúng, vóc dáng đỉnh cao, hào phóng rộng rãi, tính cách, nhân phẩm lẫn kỹ năng trên giường đều tuyệt hảo.
Chính vì thế mới khiến kẻ như tôi - vốn gh/ét cay gh/ét đắng những mối qu/an h/ệ kiểu này - đ/á/nh mất nguyên tắc.
"Đang nghĩ gì thế?" Chẳng biết anh đã đứng sát trước mặt tôi từ lúc nào, anh vòng tay ôm lấy eo tôi, hơi thở quấn quýt bên chóp mũi.
"Chuẩn bị cho anh bất ngờ gì à?"
Cảm xúc của tôi vốn đã lắng xuống phần nào, nhưng khi ngửi thấy mùi hương tươi mát trên người anh, tôi không kìm được mà bùng n/ổ.
Tôi đẩy anh ra: "Cái quái gì mà bất ngờ!"
Bác Diễn sững lại, nhướng mày, nhếch môi cười: "Hôm nay là chủ đề gì thế?"
Tôi là diễn viên, thường bất chợt lôi Bác Diễn vào các tình huống giả định khác nhau, chơi trò nhập vai.
Một mặt để nâng cao kỹ năng diễn xuất, mặt khác cũng thêm chút thú vị.
Khi thì là cặp anh em lo/ạn luân cấm kỵ, lúc lại là sếp - nhân viên văn phòng, có hôm là kẻ ngoại tình.
Bác Diễn chưa bao giờ chê tôi trẻ con hay nhàm chán, lần nào cũng diễn cùng tôi.
Chính sự dịu dàng trái ngược với vẻ lạnh lùng ấy khiến tôi càng lún sâu, không sao thoát ra được.
Chim hoàng yến mà luyến tiếc, tức là đã vượt giới hạn.
Ỷ vào sự sủng ái quá lâu, tôi quên mất rằng kim chủ không chỉ nuôi một chim hoàng yến.
Kim chủ đã là người chuẩn mực, thì chim hoàng yến cũng phải giữ đúng vai trò.
Không chất vấn, không dây dưa, không vô cớ gây rối.
Tôi thà chủ động tạo bậc thang để cả hai bước xuống, chia tay êm đẹp, còn hơn bị động chờ anh đ/á mình.
"Cặp đôi cãi nhau sắp chia tay."
Tôi trả lời, nhưng nghe vậy, ánh mắt của Bác Diễn bỗng sa sầm lại.
"Không được."
Anh từ chối rất dứt khoát.
"Dù là diễn, anh cũng không muốn nghe hai chữ này."
Lần này thì đến lượt tôi sửng sốt.
Gì thế này, anh định bắt cá nhiều tay à?
Tôi có thể chấp nhận anh đuổi tôi đi, nhưng không thể chấp nhận anh ôm đồm nhiều mối.
Có lẽ nhận ra giọng điệu của mình quá lạnh lùng, anh dịu giọng hơn, đưa tay xoa đầu tôi.
"Tối nay em ngủ trước đi, công ty anh còn việc chưa xong."
Quả nhiên ăn no bên ngoài rồi, về nhà chẳng còn hứng thú.
May mà tôi đã vứt bộ đồ ngủ bó sát, không thì đêm nay tôi x/ấu hổ muốn chui xuống đất mất.
Tôi nhăn nhó, lòng chua chát, nhưng vẫn cố gắng che giấu không để lộ cho anh thấy.
Quản lý từng nói với tôi, trong mối qu/an h/ệ này, điều tối kỵ nhất là không tự biết mình.
Tôi luôn tuân thủ, nên quyết định chủ động rút lui.
Tôi dùng sự ra đi để đ/á/nh cược một lần, rằng trong lòng anh, tôi quan trọng hơn Dịch Tân, anh sẽ tìm cách níu kéo.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, trên giường chỉ còn mình tôi.
Tôi thong thả rời giường, từ từ thu dọn đồ đạc. Khi kéo vali nhỏ ra cửa, tôi tự giễu nghĩ thầm:
Hành động đã đủ chậm chạp rồi, thế mà từ lúc bắt đầu thu xếp đến khi ra khỏi cửa, vẫn chưa đầy bốn tiếng.