“Hôm nay vẫn không định nói chuyện sao?”
Trong căn phòng chật hẹp, ánh đèn trắng bệch chiếu xuống những món đồ đạc đơn sơ. Tôi nhìn chằm chằm vào cái bóng của mình, nghĩ thầm: Đây là ngày thứ hai rồi.
Tống Hải tìm người b/ắt c/óc tôi, ném vào đây. Có vẻ như sự việc hôm qua đã khiến hắn chấn động không nhỏ, hắn cho rằng tôi thích anh trai mình, bị t/âm th/ần nên phải nh/ốt trong phòng điều trị t/âm th/ần.
Người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng rút bút ra, mở sổ ghi chép.
“Thưa anh Tống, nếu muốn sớm ra ngoài, tốt nhất anh nên hợp tác điều trị.”
Tôi phớt lờ hắn, một lúc sau mới buông một câu chẳng liên quan.
“Tôi nhận ra ông.”
Hắn cười nhếch mép: “Tôi quả thật khá nổi tiếng trong giới.”
Tôi tiếp tục nói như tự đ/ộc thoại: “Mười lăm năm trước, ông tốt nghiệp từ một học viện tâm lý trong thành phố, trở thành bác sĩ tâm lý cho bà Hứa Chi - tức mẹ tôi.”
Nụ cười trên mặt người đàn ông tắt lịm.
“Lần trị liệu đó kết thúc bằng vụ t/ự s*t của mẹ tôi. Sau đó, một kẻ xuất thân nghèo khó như ông đã mở phòng khám tâm lý tư nhân này ở trung tâm thành phố.”
Tôi nhìn thẳng vào hắn, “Bác sĩ Lâm Diệu, căn phòng điều trị t/âm th/ần kín mít mà mẹ tôi ở mười lăm năm trước, có giống căn phòng này không? Cũng không có cửa sổ sao?”
Một tiếng “cạch” vang lên khi cây bút rơi xuống sàn.
“Anh Tống, xin đừng đề cập những chuyện không liên quan đến điều trị. Chúng ta hãy nói về anh và anh trai trước nhé?”
Tôi làm như không nghe thấy, cười lạnh nói: “Thực ra tôi muốn ra khỏi đây rất dễ, chỉ có hai cách.”
“Một là tôi suýt ch*t ở đây, hai là ông suýt ch*t ở đây.”
“Ông đoán xem tôi sẽ chọn cách nào?” Tôi xoay cổ tay, “Tôi từng học tán thủ, võ tự do, biết đ/á/nh vào đâu có thể khiến người ta tê liệt mà không ch*t.”
Lâm Diệu vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng ngòi bút gõ liên hồi lên giấy đã tố cáo hắn.
“Anh Tống, đùa kiểu này không vui chút nào.”
“Tống Hải thường m/ắng tôi là đồ đi/ên, chuyện gì cũng làm được.” Tôi ngắt lời hắn, “Ông cũng nghĩ vậy sao?”
“Không, anh không phải người đi/ên…”
“Nếu ông không nghĩ tôi đi/ên, sao lại nh/ốt tôi ở đây để trị liệu tâm lý?”
Tôi túm cổ áo Lâm Diệu, quật đ/ấm thẳng vào mặt hắn, lực mạnh đến nỗi lòng bàn tay tê dại.
“Chìa khóa.”
“Tôi không có thời gian chơi trò với ông đâu.”