Trên nóc tòa nhà học đường, nơi cửa sắt thông lên sân thượng có một góc khuất camera, không gian kín đáo được các cặp đôi yêu thích.
Lục Vân Trạm quỳ gối dưới đất. Tôi ngồi xếp bằng trên chiếc áo khoác đồng phục của hắn đặt lên bậc thềm. Đám đàn em canh giữ ở chân cầu thang tầng dưới.
Tôi chụp lấy cằm hắn, nhếch miệng, huýt sáo như gọi chó: "Đừng mơ thoát khỏi tôi. Cả đời cậu phải làm chó cho tôi, Lục Vân Trạm."
Đôi mắt âm u của hắn nén nhẫn nhục, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên cuồn cuộn. Tôi biết trong lòng hắn đang h/ận tôi đến tận xươ/ng tủy, nhưng tôi càng muốn chọc tức hắn.
"Lục Vân Trạm, cậu rất gh/ét tôi đúng không?"
Tôi ấn mạnh đầu hắn, đôi môi ấm áp áp sát vào đôi môi lạnh giá của hắn. Bị kẻ b/ắt n/ạt mình hôn lên môi, chắc hẳn hắn buồn nôn lắm. Tôi hả hê ngắm nghía biểu cảm của hắn.
Quả nhiên, gương mặt hắn đóng băng. Đôi mắt như d/ao c/ắt xuyên qua tôi. Bỗng môi tôi đ/au nhói - hắn cắn nhẹ để phản kháng.
Tôi t/át thẳng tay: "Chó mà dám cắn chủ à?"
Lục Vân Trạm ngồi phịch xuống đất, tay chân bị trói ch/ặt. Hắn cúi đầu giấu đi ánh mắt kích động cùng ham muốn, toàn thân hắn run nhè nhẹ.
"Tiểu thiếu gia, lần này định làm gì tôi nữa?"
Lòng tôi dâng lên cảm giác kỳ quái. Phản ứng của hắn nhẹ nhàng hơn tưởng tượng của tôi, thậm chí còn phảng phất chút mong đợi. Bị kẻ mình gh/ét cưỡng hôn mà lại phản ứng thế này à?
[Hệ thống, làm vậy thật sự được sao?]
[Tin tôi đi, công chính nhất định đang c/ăm h/ận cậu thấu xươ/ng. Lúc thụ chính xuất hiện, sẽ như 'một tia sáng chiếu rọi vào cuộc đời hắn'. Hai người hòa hợp như hình với bóng, rồi gia tộc cậu phá sản, cậu sẽ bị nh/ốt lại hành hạ đến ch*t.]
Được hệ thống ủng hộ, tôi quyết đẩy mạnh chiến dịch.
"Đồ chó hư, không ngoan chút nào."
"Tôi sẽ trừng ph/ạt cậu."