Tôi á/c ý nhấn mạnh hai chữ “m/áu thịt”.
Cô sụp đổ sang bên, vùi mặt vào tay, r/ẩy dám nhìn bé gái.
Bình thường, lẽ ra ta sẽ ngất xỉu sau khi kí/ch như vậy, thế nhưng trước đó thần chú Thanh Minh vào giữa ấn đường ta, để ta dù có thể ngất xỉu.
Cô dựa vào góc giường, h/ận ngẩng đầu nói với tôi: “Tạ mày làm như này trời ph/ạt sao?”
Tôi ng/u xuẩn này chọc cho bật “Cô cảm thấy, nếu như tất những việc này là do cháu cháu còn có thể để gân cổ chất vấn cháu như bây giờ không?”
Bà ta nghe xong, mắt hiện gi/ật mình.
Bỗng dưng, ta tỉnh lại, vội vàng xuống như biết đ/au, ta bước trước mặt tôi, túm ống quần như đang nắm rơm c/ứu mạng cuối cùng.
“Tạ không, Diệu Thanh, trước đây là lỗi nhưng dù sao là ruột m/áu mủ tình thâm! Xin nể tình ta hãy mang thứ yêu quái kia đi, xin c/ứu chú nếu không, nếu nửa đời sau hết hy vọng mất!”
Tôi nhịn cảm giác đ/á ta ra, lạnh lùng cất giọng: thân? quên nhưng chưa hề quên đâu, hôm đó câu hai câu nói có nghèo kiết x/á/c như mà, mắ/ng rất cay nữa đấy.”
Cả r/ẩy, dập đầu xuống đất phát ra tiếng bình bịch.
“Cô sai sai Diệu Thanh, xin cháu…”
Tôi vô cùng kiên c/ắt ngang ta: “Được chuyện này sẽ ngồi yên quản, thế nhưng hiểu lần này c/ứu nể tình hài hước miệng đâu, giúp chẳng là thuận nếu Đình, sẽ chẳng rảnh rang mà tốn thời gian quan ch*t đâu.”
Cô quỳ ngồi trên mặt mét.
Đoán rằng ta nghĩ thế nào ra, con trai ta dốc mong ngóng vậy mà lại biến thành yêu quái hại ta, cuối cùng, c/ứu ta lại là con gái ta m/ắng là thứ lỗ tiền.
Còn sao “con trai” ta lại biến thành yêu quái, thì câu hỏi này vẫn là để lại cho ta mình nghĩ kĩ đi.