Tôi vác vali xuống lầu, Dụ Cảnh cứ thế đi theo sát phía sau.

“Bố bảo tối mai cả nhà cùng ăn cơm, lâu rồi chúng ta không đoàn tụ."

Như thể sợ tôi không nghe thấy, hắn lại nhắc thêm:

"Em cũng biết đấy, tính bố thất thường lắm. Nếu không đến đúng giờ, ông ấy sẽ nổi trận lôi đình cho xem."

"Tôi biết rồi."

Ném lại câu ấy, tôi chất hành lý lên cốp sau, phóng xe rời đi.

Thế giới này rộng lớn vô cùng, đủ để nếu bạn không chủ động tạo cơ hội, sẽ chẳng bao giờ gặp được người mình ngày đêm nhung nhớ.

Nhưng thế giới cũng có thể vô cùng nhỏ bé, bởi chỉ sau một ngày, tôi lại gặp Thẩm Trì.

Theo chân Dụ Cảnh bước vào nhà hàng, ánh mắt tôi không rời khỏi bóng hình Thẩm Trì.

Nhà hàng danh giá bậc nhất thành phố F, ngay cả nhân viên phục vụ cũng mặc vest chỉnh tề.

Thẩm Trì vĩnh viễn là điểm sáng chói nhất trong đám đông.

Khi bước vào phòng VIP, Dụ Cảnh khẽ cười lạnh.

"Bọn họ đâu? Không phải anh nói là ăn cơm đoàn viên sao?"

Nhìn căn phòng trống trơn, tôi châm chọc.

Dụ Cảnh không để tâm, chỉ đáp qua quýt:

"Kẹt đường rồi chứ gì. Chúng ta gọi món trước đi."

Một lát sau, nhân viên bưng ấm trà tử sa vào.

Dụ Cảnh gật đầu với gã, sau đó nhỏ giọng dặn gì đó.

Vài phút trôi qua, cửa phòng vang lên tiếng gõ.

"Xin chào quý khách, tôi xin phép được giúp các vị gọi món. Hiện tại có tiện không ạ?"

Là giọng của Thẩm Trì.

"Vào đi."

Thẩm Trì thấy tôi, sự kinh ngạc thoáng hiện lên trong mắt, nhưng anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

"Xin hỏi quý khách nào sẽ gọi món ạ?"

Dụ Cảnh cầm lấy chiếc iPad, ra lệnh cho Thẩm Trì rót trà.

Thẩm Trì vẫn vô cảm làm theo yêu cầu.

Tôi cúi đầu, không hiểu Dụ Cảnh đang giở trò gì.

Nhưng nhìn hắn sai khiến Thẩm Trì như tôi tớ, trong lòng tôi dâng lên cảm giác khó chịu khó tả.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
8 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm