Tôi máy bay đổi tàu hỏa đổi khách đi chủ thuê trước.
Vẫn thự xây vẫn tình.
Chỉ càng thêm cẩn thận.
Người vẫn tình lúc trước, đón vào tại phòng lúc còn sống Loan, đồng thời còn dặn dò tối xuống cơm.
Vừa bước qua cửa, đã bay giường từng ngủ ch*t.
Tôi nhìn căn phòng từng xưa, trong treo đầy ảnh chụp và thưởng.
Càng nhìn càng kinh ngạc: “A Loan? Trước đây tài giỏi tiếng chẳng trôi chảy mấy, lại còn biết hẳn ngoại ngữ luôn.”
A dậy giường: “Ừm, lúc luôn dạy làm kế, nhiều thứ thú vị chưa bao chơi, chỉ nhớ còn sống vẫn luôn học tập thôi.”
Tôi nhìn những cuốn sách chất thành đống: “Anh đã đọc hết toàn bộ đống này?”
A gật gật đầu.
“Xem ra sống giàu nhẹ nhàng dễ mấy.”
A bị thành công: "Ha ha ha, sự nhàm chán.”
"Sự bố mẹ bố mẹ ta, luôn nghiêm khắc kỳ. Thế nhưng đời dường trưởng thành thế.”
"Ầy, đây bị quan tâm quá mức, còn thì bị lơ quá mức. đồng bệ/nh tương nhỉ.”
Tôi đi loanh trong phòng theo biết được số việc đây ấy.
Nhà lớn giàu có, cho nên kỳ đặt nặng vấn kế.
A vừa sinh ra, đã được lên hoạch tất cả việc, thậm chí còn chọn cho đối tượng hôn tốt.
Nếu xảy ra t/ai n/ạn bất ngờ thì lẽ bây đã cưới gái tập đoàn đ/á quý.
Trong đầu dần dần ghép lại câu này…
A sắc nhất Từ.
Bọn vô cùng thương tiếc cái ch*t Loan.
Muốn ràng buộc dương gian cho Loan.
Vì vậy mới được tôi.
Bọn còn về.
...
Tiệc tối vô cùng xa và soạn.
Ông mặc chỉnh tề tại nhưng ghế chủ trì.
Ghế chủ trì lão sĩ kỳ lạ ngồi.
Tôi hơi bất ngờ, lại thái độ đối lão sĩ còn khá cung kính.
Tôi đại chỗ xuống, vừa xong.
Lão sĩ lập tức lên tiếng hỏi: "Cô Trần, cô thể nhìn không?"
Tôi nhìn cạnh, chỉ lắc đầu.
Tôi ngầm hiểu ý: "Không nhìn thấy."
Lão sĩ hài lòng, lại hỏi nữa: "Cô Trần, cô sự nhìn à?"
Tôi vẫn kiên định trả lời trước: "Không nhìn thấy."
Lão sĩ lắc đầu, sang Từ: "Xem ra hai hai người."
Khuôn mặt hơi méo mó, đây cách thích thế này?
Người đã ch*t còn cái nữa.
Bà lập tức òa "Con tôi, bố mẹ, hức."
Tiệc tối hỗn đi cạnh Từ:
"Tôi thể mạo muội hỏi câu không? Tại lại Loan?"
Cảm xúc hơi kích "Con ch*t oan uổng, đã dốc bao tâm huyết thế kia vậy mà nó lại ch*t, tại nó tôi."
Tôi khó hiểu hỏi: "Gặp rồi thì sao? hai bác biết được sự hai bác?"
Ông ném thìa xuống đất, tức nói: "Tất gặp, nó Từ."
"Chỉ cần nó còn thức, nó cống hiến cho Từ, những tài sản này, cần nó bảo vệ duy trì sao? Tại nó thể kỷ vậy được?"
"Cho m/a, nó trở giúp Từ!"
Đạo sĩ tiếp lời: "Bây tình hình ổn định, nếu h/ồn phách nguyện giúp đỡ tay, tình hình sẽ tốt hơn nhiều."
Tôi sự tức biết lấy dũng từ đâu ra mà dám ngay bàn mặt.
Bát đũa cùng đồ rơi xuống đất loảng xoảng.
Xung im phăng phắc.
Tôi hơi lại, lấy hết đảm nhìn thẳng vào họ:
"Hai bác bao nghĩ, sống dưới hình q/uỷ không?"
"Anh hai bác à? Hai bác vì mà đồng cho đi đầu th/ai? Như khác chó hai bác nuôi không?"
"Trước đây sống, cho đã ch*t Loan, thú cưng! Cũng công cụ hai bác hiện mục đích mình."
Tôi biết mình nói những lời vì hay vì chính bản thân tôi.
Nói xong rời Từ.
Tôi biết mình đã lấy dũng từ đâu nữa.
Tôi tự giễu cợt mình, nếu lúc dũng thế thì sẽ bị đình mình ép nhiều năm thế.
"Thanh Thanh... hu hu hức."
Đây đầu tiên nhìn khóc.