[Hệ thống? Anh ới? Ê thằng Thống!]
Tôi ngồi trước kim khí, vừa ống nước qua loa vừa gọi hệ thống đầu.
Hệ thống im lặng.
Vậy có hệ thống nào giải cho tôi: Tại sao "Ba dượng" tiểu thuyết ngôn tình này đàn ông? Tại sao nuôi truyện muốn môi tôi?
Và... "cốt truyện" nói đến có ý nghĩa gì?
Chẳng cậu ấy thế này một cuốn tiểu thuyết?
Chẳng lẽ... chuyện cậu ấy đồng ý ở bên tôi toàn giả vờ?
Có phải cậu ấy bị cốt truyện buộc mới kết với tôi? phải cậu ấy đã chẳng yêu tôi từ đầu?
Nỗi đ/au quá tôi suy nghĩ, bản năng muốn trốn chạy.
Tôi ống nước dạo.
Nửa nhận được đơn, tôi vác hộp đến nhà một ông ống nước, để trốn tránh việc phải về nhà mặt với thật phũ phàng.
Nước tắm tung tóe lên người, tôi cởi chiếc áo đen lao động ra, cúi hì hục thay ống nước.
Nửa tiếng tôi túm lấy dây quần chạy ra một cách thảm hại.
Tôi và - vừa xông đến trước nhà ông đó - mặt nhau.
Giang tắt hình định vị, sát khí ngút trời: "Hắn làm gì anh?!"
Tôi nắm ống tay áo cậu oán gi/ận thút thít: "Hắn nói muốn cùng anh nhặt xà phòng. Anh hiểu ý gì, anh chỉ muốn về nhà thôi mà hắn cho anh đi..."
Giang nói hai lời, lao vào đ/á/nh “quý ông” kia.
Tôi ngồi bên một hạ gục mơ màng nghĩ: Thân hình bé nhỏ như tôi... có làm "chồng" của nữa không?
"Không sao đ/á đám bất tỉnh, quay về ôm xoa đầu thở dài: "Em đã anh đừng ống nước nữa mà?"
"Anh tưởng em chỉ anh đến nhà khách nữ, nên mới nhận đơn của nam..."
"Đồ ngốc! Anh bản anh được bao nhiêu gã đàn Thôi, về nhà ngủ đi." Hai chữ "về tôi ngọt ngào.
Nhà nơi ấm áp, mơ hồ, tràn tình cảm.
Có phải Đình... tôi chút nào không?
Nhưng vừa nghe đến hai chữ "đi ngủ", tôi đ/ập thình thịch.
Lại một ba người, tôi kẻ ngủ trước.
Đây thứ tư.