Tôi là người về tiên.
Chú Ba cũng
Nhìn thấy tôi, lộ rõ ngạc: "Sao mày... mày...?"
Tôi cư/ớp "Sao tao sống, đúng không?"
"Tao phải chứ!"
"Không trả người?"
"Chúng gi*t cha tao."
"Bắt tao làm kẻ hầu chó suốt bao năm."
"Chuyện này, dễ bỏ được!"
Chú Ba gi/ật mình, quát tôi: "Chạy đi! Mau!"
Nhưng muộn rồi.
Nữ thi đã đạp xông vào.
Đứng đó cười gằn nhìn họ.
Mẹ tôi đứng chắn trai, quỳ xuống lạy tôi hộ mệnh: "Hổ Tử! Mẹ xin con!"
"C/ứu con đi!"
"Nó là ruột con mà!"
Tôi từ từ quỳ xuống bà.
"Mẹ, đối xử với con thế này?"
Tôi liếc nhìn trai.
"Hắn ta là m/áu thịt của mẹ."
"Con cũng vậy, nỡ lòng làm vậy?"
Mẹ tôi đột nhiên đi/ên cuồ/ng đẩy tôi ngã dúi: "Mày phải!"
"Mày là đứa tao ép ra."
"Tao muốn đẻ Tao chưa từng
Tôi nhếch "Nếu được chọn, con cũng chẳng muốn làm c/on m/ẹ."
"Đã muốn, lại lấy cha con?"
Nét thoáng h/ận th/ù: "Vì Long Tử cần chính danh tồn tại."
"Cha chỉ là cái bóng đậy thôi!"
Tôi nhắm mắt.
Hóa là thế.
Sự t/ởm hơn tưởng tượng.
Chút tình thương cuối cùng dành cho bà cũng tan biến.
Tôi đứng dậy, nhìn về nữ q/uỷ: "Tôi gì nữa."
"Làm ơn..."
"Đừng chúng ch*t dễ dàng."
Nữ oan h/ồn cười gằn.
Tôi quay lưng bước ra.