Không biết đã khóc bao lâu, đã quá mệt mỏi, tôi ngồi dưới đất dựa trong mẹ.

cảm được độ ấm từ trên người mẹ, nhiêu cũng đủ khiến tôi hạnh rồi.

“Đồng Đồng, con biết tâm nguyện lớn nhất của là gì không?”

Tôi nghiêng nhìn bà.

Mẹ dọa tôi bà ấn về trí cũ.

Bà dịu dàng ve gương mặt đôi chân mày ẩn chứa ý nhẹ nhàng.

“Tâm nguyện lớn nhất của là hy vọng đời này con sống bình an vui vẻ.”

“Con hứa không?”

Nước thế chảy dọc xuống làm mờ tầm mắt, tôi nghẹn ngào đáp: con hứa mẹ.”

Mẹ gật đầu, khóe miệng cong lên tươi.

Nhưng tôi cảm h/ồn phách của càng lúc càng trong suốt, đang dần dần tiêu tan đi.

Tôi chớp chớp nhìn mẹ, khắc ghi bóng trong mình.

Dường như hiểu ý bà vẫn luôn mỉm cười, nhìn tôi dịu dàng đó.

Trước tan hoàn toàn, để lại tôi một câu nói.

“Kiếp sau, vẫn làm của con, được yêu thương con thêm mấy mươi năm nữa.”

Tôi ra, ve trí đã còn nữa.

Tôi lên trả lời: à, nói lời giữ lời nhé!”

Ngày hôm sau, tức Diệp Hàm ch*t đã được đến.

Cô ta bị xe đ/âm tôi biết là Tống Hoài đã trong đó.

Bố đã tỉnh ông chuyển hết mọi sản sang chủ ra tự thú, nói mình đã gi*t kế.

Nhiều năm sau, tôi khoác trên người bộ váy cưới giống hệt năm đó, gả người ông che chở tôi cả đời.

Mẹ nhìn xem! Con làm được rồi.

Trăm năm sau, một người nữ trẻ trung đẹp sinh ra một cô con gái.

Cô ấy nói: “Cứ gọi con bé là Đồng đi!”

Lần này, con cô đã sống hạnh cả một đời.

- Hết -

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm