Tôi nhờ m/ua hộ đồ bên ngoài.
Ngày nào ấy đứng canh tôi, ánh mắt háo hức mong được hi vọng qu/an h/ệ để moi được gì từ tay tôi.
Mọi việc ta đòi hỏi đền đáp, tôi thấy vậy ổn.
Tôi sẽ lén trong cho ta.
Chiều tà, tôi đưa cho mấy cái bánh x/ấu xí, ánh mắt rạng rỡ hướng ông:
"Bố ơi, con tự tay đấy, thử xem ngon không?"
Chẳng lâu sau khi ăn, tôi ngủ thiếp đi. lắc ông dữ đầu ông đ/ập mấy bàn mà vẫn không tỉnh.
Tôi chìa từ trong phòng, nóng lòng mở cánh bếp.
Trong sắt, người nữ biến mất. Chỉ còn chú nằm bất động.
Tôi sát gọi nó, không phản ứng.
Bếp vết sử dụng. Khi lục soát quanh bếp, tôi hiện sợi dây treo lủng lẳng bên sổ đó là cái đuôi vẫn còn nguyên lông.
Chiếc đuôi bị lìa, giờ khô quắt. thể thấy rõ lớp mỡ vàng lánh bên trong.
Mỡ vàng?
Tôi cúi sát, dùng tay sờ lớp lông bên ngoài, rồi đưa mũi ngửi.
Mùi hành lá hòa gừng tươi hương đặc trưng xộc mũi.
Tôi tới quá muộn.
Người nữ ấy... bị rồi.
Đóng sầm cánh rồi mở căn trở nguyên trạng. liếc nhìn chiếc chìa trên tay nó trông mới tinh hơn.
Lén miếng trong đưa cho dì, ta cười nắc nẻ sẽ tiếp tục giúp đỡ tôi.
Bỗng tôi nhận ra, trên xà mình treo lủng lẳng chiếc đuôi cừu.
Tôi bẻ đôi phần nối đuôi bên trong lộ những đường vân mỡ vàng tổ ong.
Đột nhiên tôi nhớ ra: Trước khi mẹ tôi đi/ên cuồ/ng ăn hành gừng, hình uống bát canh đuôi cừu.