Buổi tiệc đông nghịt người.
Hứa Tân Nam nhút nhát, lúc nào cũng nắm ch/ặt tay tôi, sợ buông ra là tôi biến mất.
Tôi cũng ngại giao tiếp, đưa cậu ấy ra góc vắng để hít thở không khí trong lành.
Dù chúng tôi là nhân vật chính, nhưng đám đông chỉ để ý đến mục đích thật sự, đó là hợp tác làm ăn.
Ai quan tâm đến chúng tôi chứ?
Nhưng đúng là xui xẻo, tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa.
Chưa được bao lâu, nhóm thiếu gia ương ngạnh đã vây lấy chúng tôi.
Tên cầm đầu là Lý Giác, thiếu gia nhà giàu nhưng kém xa nhà họ Hứa.
Dường như có hiềm khích với Hứa Tân Nam, hắn chế nhạo: “Ôi trời, ai đây nhỉ? Lại là thằng ngốc nhà họ Hứa!”
“Lông đã mọc đủ chưa mà lấy vợ? Ha ha!”
Đám đàn em hùa theo: “Anh Lý, nhà họ Hứa thông minh thật đấy! Cưới đàn ông thì khỏi lo chuyện sinh con đẻ cái, chứ nếu cưới phụ nữ, chắc 10 năm cũng chẳng có tin vui gì đâu!”
“Thương cho cô dâu nhà họ Tống quá, ngày ngày phải hầu hạ thằng ngốc!”
“Này, nếu chúng ta chọc ghẹo vợ nó trước mặt nó, liệu thằng ngốc này có biết không nhỉ? Hay tưởng đang chơi trò chơi?”
Đám đông nhốn nháo, ánh mắt đổ dồn về phía tôi.
Tôi nhíu mày, định kéo Hứa Tân Nam rời đi thì bị Lý Giác đẩy mạnh.
Ngay sau đó, bàn tay của gã đàn ông sờ lên mặt tôi, bị tôi t/át cho một cái.
Lý Giác nhìn bàn tay vừa bị đ/á/nh của mình, khẽ cười khẩy, ánh mắt lộ rõ sự hứng thú: "Ồ, hay lắm. Thật có cá tính."
Hạ giọng vừa đủ để Hứa Tân Nam nghe thấy, hắn chế nhạo: "Không biết khi ở trên giường, em có hung hăng như thế không? Theo thằng ngốc này làm gì? Dù anh tán tỉnh em trước mặt nó, nó cũng chẳng phản ứng gì đâu. Chi bằng theo anh, anh sẽ chiều chuộng em hết mực."
Mấy tên thiếu gia bên cạnh cười nhạo, nhìn tôi bằng ánh mắt x/ấu xa.
Tôi tức đến bật cười: “Nhà họ Hứa danh giá như thế mà để người ngoài s/ỉ nh/ục tam thiếu gia sao? Chẳng lẽ không sợ bị trả th/ù à?”
Nghe câu hỏi của tôi, bọn họ cười vang như nghe chuyện buồn cười.
Lý Giác vừa vỗ má tôi vừa nói: "Em ngây thơ quá đấy. Nếu nhà họ Hứa coi trọng thằng ngốc này, sao nó lại đi/ên điên dại dại đến bây giờ? Anh b/ắt n/ạt nó bao lần rồi, có thấy ai lên tiếng đâu?"
Một nhân viên bưng rư/ợu đi ngang qua.
Lý Giác lấy ly rư/ợu mạnh đưa về phía tôi: "Uống đi, say rồi mới dễ làm chút chuyện vui."
Tôi đang lưỡng lự thì Hứa Tân Nam chợt kéo tay tôi, ánh mắt lấp lánh đòi uống rư/ợu.
Lý Giác cười khẩy: "Cho thằng ngốc này uống lại càng hay. Lát nữa nó say, bọn anh chơi em trước mặt nó mới thú vị."