Nếu hạ mình, rằng vì mất con nên hồ đồ trong phút chốc, rất có thể đổi ý…
Hoàng sốt ruột muốn lấy mạng ta, chính e ngại Đông sơn tái khởi.
“Nương nương, đây ý bệ hạ, người nên đừng kéo dài thêm nữa.”
Người m/a cận hậu, cũng chính kẻ giao th/uốc hại Thục Yên Nhi trước. Nàng biết ít chuyện mờ ám hậu.
“Chỉ mình ngươi ở có lời muốn căn dặn với Nói xong rồi, ngoan ngoãn tự tận.”
M/a xong liền người khác lui ra, còn mình thì tiến lại gần ta.
“Trước kia ch/ặt tay nữ thợ ném vào cung Giờ các ngươi hãy mang tay đó về đây ta.”
M/a thoáng lộ vẻ nghi hoặc. Đòi lại đôi tay kẻ ch*t, rõ trong hồ lô rốt cuộc giấu thứ gì.
Thục Yên Nhi chỉ với rằng ch/ặt tay A nương, ném vào cung để thị uy, nhưng biết xử sao.
M/a nói: “Đôi tay đó, nương sai người mang đi chó ăn rồi. Giờ còn đâu tìm lại.”
Ta bật cười lạnh: “Các ngươi chính đối thế với người vì các ngươi liều mạng ư?”
M/a đáp: “Đôi tay đó vốn do chính nương tự tay ch/ặt lấy, lại lời này phải quá nực cười sao?”
Ta gi/ận đến r/ẩy, đến A phải ch*t dưới tay hạng người vậy, lòng đầy oán h/ận.
Ta chậm rãi tiến gần, đột rút con d/ao sát giấu bên hông ra, thẳng lên cổ họng ta.
M/a ngờ thể Quý phi nương lại giấu món sát khí thế, trợn ch*t kịp thốt lời.
Ta nhanh nhẹn l/ột lớp xuống, thay vào Thục Yên khâu lại cẩn thận, rồi đổi luôn y hợp phận.
Sau đó, cố tình xô ngã bình hoa sứ hoa, mảnh vỡ đặt vào tay ta.
Ta điềm bước ngoài, nhạt với người bên ngoài: “Thục Quý còn.”
Một phi thất ch*t vì tr/eo c/ổ hay có ai thèm để tâm?
Sau khi rời khỏi đó, vội vã chạy đến cung hậu, trên đường lại chạm Quốc sư Vệ Hằng.