Chung Lạc nở nụ cười, để lộ vẻ rợn người:
“Bọn họ nói, ả hoa khôi đó chỉ là một tiện tỳ dơ bẩn, không xứng bước chân vào cửa nhà họ. Để dứt hẳn niệm tưởng của Trạng nguyên lang, bọn họ đã sớm th/iêu sống ả, rải tro xuống gió.”
“Trạng nguyên lang uất ức, dốc hết mọi thứ, thậm chí hủy cả thanh danh, và nhận lại chính là kết cục này.”
“Không chịu nổi cú sốc, hắn t/ự s*t. Sau khi ch*t, vì oán khí quá nặng mà hóa thành lệ q/uỷ, gi*t sạch đám ‘người nhà’ đã nghiền xươ/ng, rải tro người hắn yêu!”
Oán khí từ người Q/uỷ tân lang cuồn cuộn tỏa ra, bao trùm cả sân nhỏ, che mất ánh nắng. M/áu đen không ngừng trào ra từ mắt hắn, nhỏ xuống đất, tụ thành một vũng đặc quánh.
Chung Lạc đưa tay vuốt nhẹ tóc Q/uỷ tân lang như an ủi, nhưng gương mặt thì vẫn lạnh tanh.
Được xoa dịu, m/áu đen trong mắt hắn ngừng chảy, nhưng oán khí thì vẫn ào ạt trào ra.
“Những gì cậu nói, cũng chỉ là lời từ một phía thôi.” Vệ Mộc Tê trầm giọng, “Cậu làm sao chắc được là hắn nói thật? Chỉ dựa vào câu chuyện ly kỳ này, cậu sẵn sàng giúp hắn hại chị mình sao?!”
“Sao lại gọi là hại được?” Chung Lạc cười, “Một khi hắn vào được cái x/á/c đó, thì hắn chính là ‘chị’ của tôi. Lại là một người chị không bị định kiến thế tục trói buộc, có thể đáp lại tình cảm của tôi… Quá tốt còn gì!”
“Để chúng tôi tin, cậu còn tự biên tự diễn màn rạ/ch tay, thật là ‘tận tâm’.”
“Không, màn đó không phải diễn.” Chung Lạc nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt hơi phấn khích, “Chỉ là tôi không ngờ phản phệ lại nặng đến vậy. Nhưng được thấy chị lo lắng cho tôi như thế… thì cũng đáng.”
Điên rồi, nó thật sự đi/ên rồi!
Nhìn bộ dạng gần như phát cuồ/ng của nó, tôi tức đến run người, không muốn nghe thêm câu nào, liền kéo tay Vệ Mộc Tê chạy vào trong nhà.
Tôi quay người khóa ch/ặt cửa, dán bùa đã chuẩn bị sẵn lên đó.
“Vô ích thôi.” Vệ Mộc Tê thở dài, “Bùa này trụ không lâu được. Lúc tôi còn ở ngoài thì không sao… nhưng giờ vũ khí của tôi đã bị lấy mất.”
“Không sao, vẫn còn cơ hội.” Tôi nắm tay anh ta kéo thẳng lên lầu hai, vào phòng bà nội.
Vì Q/uỷ tân lang xuất hiện bất ngờ, đồ đạc ở nhà cũ chưa kịp dọn, di vật của bà vẫn còn nguyên.
Tôi lôi từ gầm giường bà ra một cái rương gỗ, mở ra:
“Xem trong này còn món nào dùng được không?”
Như đã nói, bà nội tôi biết thuật âm dương, thật ra khi trẻ cũng là một thầy pháp. Sau khi gặp ông nội thì định sống như người thường, nhưng tay nghề vẫn còn, nên mấy năm nay bà vẫn giúp trừ vài loại m/a q/uỷ không quá mạnh, và giữ lại vài món đồ trừ tà.
Mắt Vệ Mộc Tê sáng lên, anh ta lấy ra một xấp bùa giấy còn dùng được:
“Đủ rồi! Dù không thể tiêu diệt Q/uỷ tân lang, nhưng cầm chân hắn thì thừa sức!”
Cầm chân…?
“Yên tâm, sẽ có người tới giúp chúng ta.” Anh ta lại lấy từ rương ra một thanh ki/ếm gỗ đào, đưa cho tôi:
“Cái này cô cầm để phòng thân. Ki/ếm gỗ đào này chất lượng rất tốt, có thể gây thương tổn cho hắn, lúc cần thiết sẽ c/ứu mạng cô.”
“Vậy anh dùng nó mà đối phó Q/uỷ tân lang đi!” Tôi sốt ruột nói.