Đối tại sao xuất hiện ở Lăng, hắn thêm, xảy ở thanh lâu ngày hôm hắn im bặt nhắc tới.
“Tay sao rồi?”
“Miệng vết kết vẩy, vẫn dùng sức.”
Ánh mắt hắn thêm mấy dò và hoài nghi, để phá tan sự nghi hoặc trong lòng hắn, “Nô thân rèn sắt từ nhỏ, tay vết chuyện thường tình, quen chút vết cỏn tính đâu.”
Bất kể hắn tin hay c/ứu hắn sự thật.
Triệu và đang chạy trốn truy sát, đến nay vẫn thấy bóng dáng đâu.
Tiêu Lăng năm ngày bất kỳ dấu vết nào.
“Tại sao hạ phận xung Lăng xem thử, tuy hạn hán trong thành Lăng hề nạn, ngược lại các làng mạc xung thiếu thiếu đồ ăn.”
Hắn sực tỉnh ngộ chẳng mấy chốc quăng mắt nghi qua: sao thể nghĩ đến này?”
“Không nô thể nghĩ đến mà nô thấy, lẽ hạ vàng, kịp thấy mà thôi.”
Hắn đến “Trẫm thích thông minh.”
Thật đúng giá cao chút khóe nhỏ nhoi sao thể tính thông minh chứ.
“Nô ng/u dốt, ý hạ gì.”
Ta hắn ngôi làng dưới núi lởm đ/á.
Người ở thưa thớt, rất hoang vắng.
Khi đói đến mức cái thể được.
Ngay giờ này, nam nhân g/ầy trơ xươ/ng vừa thịt người, vừa sợ xung mắt đỏ ngầu, hai tay r/un r/ẩy ngừng.
Tiêu quay đi, nhíu ch/ặt lông mày, nói câu cực kỳ tà/n nh/ẫn.
“Bản chân để được.”
Hắn tức “Ăn thịt người, lên làm.”
Dưới núi sơn phỉ, mà c/ứu tế ở núi lởm này.
Nam nhân thịt kia nhận ân huệ Càn, đội ơn đội nghĩa, nói vài thông tin ích.
Quan phỉ cấu kết, th/iêu gi*t cư/ớp.
Tiêu mình về núi lởm đ/á, sau, hắn lớn ở hạ lòng nhiêu hiểm hắn may bỏ mạng ở này, vậy tất đều sẽ đổ sông đổ bể.
Hắn thể ch*t tuyệt nhiên này.
Từng biểu hiện phi đến Lăng đều cực kỳ bất thường, tr/ộm lẽ liên quan gia, nói nào.
Nếu hắn rõ phi sẽ khó bảo toàn, đó tốt, hắn ra, sẽ rơi huống sôi lửa bỏng, dù sớm hay muộn phi sẽ lấy mạng hắn ta.
Tiêu lẻn trại trăng treo cao giữa trời, gà gáy mà vẫn ra.
Hoàng đế khỏi hoàng cung thật đúng bằng sơn phỉ.
Khi đang suy nghĩ sao để trại thấy bóng phi thân vào.
Triệu Chi! tìm này.
Đến cùng vẫn công mạnh mẽ ích hơn Càn.
Hắn lớn.
Triệu ngất thủ vệ, khai trong, thuận tiện gõ chiêng.
Triệu bắt.
Hắn đầy kinh ngạc, lắc lắc hắn hắn hiểu ý nói thêm gì.
“Đám phế vật các người, lén lẻn mà biết, đồ đại nhân các chịu trách nhiệm nổi không?”
Đứng trại râu quai nón, gã còn tỉnh táo, chớp mắt, rõ đầy nghi ngờ: “Tiện nhân từ đâu, lo/ạn?”
Sau cạnh gã nói lai lịch gã tức biến sắc.
Xem cược đúng.
“Ngươi ai?” Gã hỏi.
Ta nghiêm giọng quát: thể biết?”
“Rốt cuộc ai, trại gì?”
Râu quai nón hề dễ lừa.
“Phế vật, trên đến đây kịp lục, công đều hết rồi.”
Sắc râu quai nón biến, sai hạ nhân xem bắt hoạn quan hay x/á/c nhận, gã sợ gì.
Triệu phối hợp “Đám tặc tử các ngươi, hạ hết tất khuyên các ngoan ngoãn thả ra, các sẽ rơi xuống đất đấy.”
Râu quai nón đ/á cú, nói ta: “Đại nhân, tiểu nhân mạo phạm, tiểu nhân nên xin đại nhân thị.”
Ta quay đi, “Nương roj thúc ngựa để thông báo các mau trốn đi. Hoàng trước tiên công đây dò tin nói chừng đội khác ở sau, bây giờ mọi đều châu chấu trên cùng sợi dây, ai thể liều, các mau khỏi đây, tốt lửa đ/ốt luôn cái trại này, trừ mãi mãi về sau.”
Râu quai nón muốn: “Nơi đây nhà các huynh đệ, đ/ốt rồi đâu?”
“Nương tự sắp xếp, các trước tiên phân tán lẩn trốn ở trong thành Lăng, tin đồn qua đi, nương sẽ thưởng lớn, các sẽ ngày nhà cư/ớp bây giờ nữa.”
Bọn b/án b/án nghi, động lòng.
“Nhưng tiểu nhân thưa tiểu tử nào?”
Không còn bất ngờ.
Tiểu tử mà gã nhắc chắc hẳn tiểu thiếu gia gia.
“Phía tiểu tử tự nương sắp xếp, các cần nhiều.”
Bọn gật gật đầu, nói rồi cầm đ/ao định gi*t Chi.
“Dừng gi*t hắn chứng thực các cư/ớp c/ứu tế hay sao?”
Gã vò bối rối, hỏi: “Vậy nào?”
Ta cười cần gánh, công lựa chọn rất tốt.”
Triệu nén trừng mắt trong lòng thật sự bội phục, công thật đúng thông minh.
“Chiêu đại nhân đúng tuyệt diệu.”
Bọn thèm dọn hành lý mà bỏ chạy để trại trống vắng.
Triệu phào hơi, tỏ bội phục hỏi: sao thử c/ứu tế giấu ở nào?”
“Hỏi ngược vẻ cố ý.”
Ta cởi dây trói hắn sắc hắn bỗng nhiên hung á/c nham đưa tay bóp ch/ặt cổ ta.
“Triệu khụ... ngài... vậy?”
“Rốt cuộc mục đích gì?” hỏi.
“Ta muốn... khụ... ngài.”
Hắn lạnh lùng “Miệng toàn nói lời bậy bạ.”
Ta rơi giọt mắt, ướt tay hắn ta.
“Ngài rất ca muốn thương.”
Tay r/un r/ẩy, hắn chầm chậm thả ra, mắt dâng lên tầng thương.
“... ca?” ta.
Ta ngồi bệt dưới đất, vô “Có, đáng tiếc gặp được.”
“Tại sao?”
“Y ch*t.”
Triệu dường nhớ gì, hắn chìm sâu trong trầm trong mắt tiếc và khổ.
Ta thật sự ca, còn hay ch*t biết, năm đó b/án buôn còn duyên gặp thêm nữa.