Phùng – bộ thượng thư hiện tại – trưởng của một gia. bộ quản lý tài chính quốc gia, ngân nếu hắn tham thì không phải một vụ án lẻ, mà khơi mào chiến Nhiếp chính phủ gia tộc.
“Hoàng thượng muốn ra hỏi thẳng.
Cơ Uyên không trả lời, chỉ nhìn thẳng mắt ta.
Ta chậm hỏi: “Nếu điều tra đến tận gốc, kinh động triều cục, Hoàng thượng bảo vệ không?”
Y siết ch/ặt tay, giọng nghiêm túc đến lạ: “Trẫm không muốn ngươi rút đ/ao một mình.”
Vậy ý.
Ta tiếp án bộ, bước chân vũng nước đục nhầy nhụa. Mọi mắt triều lập tức hướng về ta, kh/inh thường, dè chừng, cả th/ù Từ văn đến gia, ai cũng muốn đường.
Nhưng không ta.
Ta không phải kẻ sống ân huệ.
Ta trở về từ chiến đầy m/áu, mang theo bảy vạn binh sĩ sống dở ch*t dở, bước, bước bò ra từ địa ngục.
Ta đã ch*t một lần.
Cho nên, không sợ gì nữa.
Một tháng sau, lật toàn bộ hồ sơ bộ.
Từng tờ tờ, bản tấu, dấu đỏ, thỏi bạc bị rút ruột.
Quân ghi chép 20 vạn lượng năm.
Nhưng mùa đông trước, binh lính biên cương của không giày, không ấm, không nổi một bát cơm trắng.
Họ dùng giáp rá/ch nát, vá dây chân trần dẫm tuyết, mũi tên đeo đ/á để tăng sát thương, vì không còn đủ sắt.
Ta nhớ rõ, binh sĩ r/un trước lều tướng, xin một chén cháo loãng cho đứa em bị thương.
Mà giờ đây, những kẻ cư/ớp đoạt sống của họ, ung dung điện, mặc gấm ngọc, bàn thiên hạ.
Ta không nhịn.
Không thể.
Ta soạn tấu chương, gom đủ chứng cứ, một mình đêm khuya viết đến bật m/áu ngón tay.
Gió thổi qua song cửa, chăn lạnh đ/á, lòng lửa.
Chờ đến hôm sau dâng tấu, vừa sửa y phục thì thị vệ báo người kiến.
Ta không ngẩng đầu hỏi: “Ai?”
Người kia Triệu các lão.”
Triệu Kinh Dạ.
Lâu lắm rồi không gặp hắn khoảng cách gần vậy.
Hắn bước thư phòng, ánh mắt đảo qua bàn đầy hồ sơ. Hắn vẫn vẻ phong nhã ấy, bào nhạt, tóc dài cao, sống mũi thẳng, ánh mắt sáng lạnh.
Hắn đối diện ta, mắt nheo: “Ngươi dùng trái?”
Ta giơ cổ phải lên, cười nhạt: “Gân bị không còn cảm giác.”