Hứa Tiểu Nhiễm từng nghĩ muốn c/ứu Ngô Lam.
Cô ấy là người ngược Quý là người săn linh h/ồn, người quay ngược thời gian, người ấn linh h/ồn.
Nhưng dụng gì.
Người săn linh h/ồn chỉ ấn linh h/ồn chỉnh, mà linh h/ồn Ngô Lam sau chắn đò/n Mạnh Nhi thì đã tổn hại.
Giống như tờ giấy cũ lâu năm giòn tan, chỉ hơi chạm vào là sẽ biến.
Vì vậy, bọn họ chỉ trơ mắt nhìn ấy mất.
“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy.”
Khoảnh khắc cuối cùng, mặt Ngô Lam vẫn mang theo nụ cười dịu dàng.
“Mỗi lựa đều là bản thân tôi tự chọn.”
“Đừng cảm thấy buồn bã vì tôi, nhiên, cũng đừng nói bí mật tôi cho Nguyễn biết.”
“Có bảo vệ em ấy, tôi rất vui.”
Khoảnh khắc cuối cùng trước mất, Ngô Lam nhìn lên nói.
“Sao sáng làm sao.”
Hứa Tiểu Nhiễm Quý cùng đầu nhìn.
Trên gì cả.
Đợi đến bọn họ cúi đầu xuống thì Ngô Lam đã thấy đâu.
Linh h/ồn bay theo gió dưới rạng đông.
- Hết -