22.
Của môn của thân khá, Hoắc Kinh đi tới lui lui năm sáu bảy chín mười lần, cuối vét sạch của nương.
Mỗi xách đồ trở về, thân hình g/ầy yếu kia mắt lại trở nên cao lớn thường.
Đại tướng oai lẫm liệt đến thế cùng!
Những chuyện kia dám nghĩ bây giờ lại dàng thực hiện trở bàn tay.
Dựa vào thế lực của Hoắc Kinh Phong, thật thật tốt.
Nghe nói nương ngồi bệt trên gạch lạnh lẽo gào thảm thiết, xong lại cãi to với phụ thân ta.
Chu nương thẳng vào mũi phụ thân m/ắng ông đồ vô dù Thượng thư, vậy mà ngay con gái giữ được.
Cha tức gi/ận, m/ắng bà ta: "Đồ bát phụ! Đồ bát phụ!"
Còn nói nếu phải do bà bày mưu tính muốn bám víu vào Thành Vương, chẳng vô duyên vô cớ tội với Hoắc Kinh Phong.
Ai mà chẳng biết Hoắc Đại tướng và Hoàng thượng đệ mặc chung cái lớn cơ chứ!
Khương sợ hãi rụt rè đến can thân, hai đừng cãi nữa!"
Không ngờ phụ thân và nương nháy mắt thống nhất đồng loạt mũi vào nàng ta.
"Nếu ngày thường ngươi coi Thước tỷ tỷ, đối với nó, ra nỗi này?"
"Ta và phụ thân ngươi ít tâm tư bồi dưỡng ngươi, ngay Thước có thể câu được nhân Hoắc Kinh Phong, còn ngươi? Đồ vô nhìn đã thấy chướng mắt, cút cút, đừng ở đây chướng mắt ta."
Khương dám tin, đây phụ thân và thân kia hết mực yêu thương chuộng nàng ta.
Nàng ngây tại chỗ lâu, thứ lóc bỏ chạy.
Những chuyện này đều do ám vệ của Hoàng thượng nằm trên mái nhà phủ nghe lén được.
Một mình ám vệ phân ra vai, lại sinh động thật, diễn xuất vô sống động.
Sau này nếu muốn ám vệ có lẽ gánh hát lựa chọn tồi.
Hoàng thượng trả thêm tiền cho ám vệ, mặt bình thản nói: "Ngươi lui xuống đi, lui xa chút, trẫm và Hoắc Tướng có chuyện quan trọng cần bàn."