2.
Lần đầu tiên gặp Sở trước đây.
Khi đi ra ngoài du lịch trai Lâm thì gặp ở ngôi hẻo lánh.
Bộ quần rộng thình trắng bợt đi nhiều lần giặt, che đi thân hình gò chỉ toàn xươ/ng ta, chàng trai vẻ ngoài đẹp đẽ ấy ánh đầy kh/inh thường thờ ơ.
Phía lưng chàng trai những núi xanh trùng điệp kéo trăm dặm.
Một khung cảnh hết kinh ngạc.
Tôi thể rời mắt khi nhìn thấy.
Đêm hôm đó trai Lâm nghỉ ngơi ở nhà Sở lý do hỗ trợ tài chính cho họ.
Gia rất nghèo cũng rất nhiệt tình.
Bố bị què chân, mẹ thì ốm yếu, trong nhà còn cô con gái 4 tuổi Tâm Tâm.
Mặc dù vẫn thịt xông quý giá nhất trong nhà ra để đãi tôi.
Vào ban đêm, ngủ quen trên chiếc giường cứng cáp ra ngoài để hít thở trong lành, đó vô tình bắt gặp Sở.
Anh hỏi bằng giọng nói rất rằng quen khi phải sống như thế này lời bằng ngôn ngữ hiệu.
Tiêu Sở chút sửng sốt: “Cậu…”
Anh bĩnh tĩnh nói: lỗi.”
Đêm mất ngủ Sở ngồi ngoài sân nhau tận hưởng mát mẻ, chiếc ghế mà ngồi bị dùng góc đi nhiều lần.
Cho hôm nay.
Tôi nhớ rõ hôm đó nói những gì, chỉ nhớ hương xà phòng thoảng trên mỗi khi gió nhàng thổi qua.
Sau hôm trai Lâm trợ cấp cho những đứa đứa trong đi Sở thì chuyển trường tôi.
Chúng trở thành bạn lớp đồng thời cũng bạn bàn.
Mối qu/an càng trở lên thân thiết, trong lớp đôi khi những bạn á/c ý chế giễu c/âm, những như vậy Sở đứng ra bảo vệ tôi.
Tuy nhiên thì, do bản thân khiếm khuyết chưa bao giờ nghĩ việc biến tình yêu thầm kín thành sự thật.
Cho khi….
Anh trao cho chiếc thư tình.
Ban đầu mơ tưởng rằng hôm nay đầu tiên bắt đầu qu/an mọi chuyện bỗng trở lên thật nực cười.