Gần đây cái đuôi nhỏ luôn bám theo tôi.
Em ấy tưởng mình rất kín, nhưng nào cũng hiện ra.
Tôi hiểu của ấy gì, cho phải trường. Qua lời bạn bè, biết được tên An.
Một sinh trường mới đến, lại đàn khóa dưới của tôi.
À, mới à.
Tôi sợ ấy b/ắt n/ạt, muốn nhờ đỡ nhưng ngại mở lời, nên bắt đầu để ấy.
Em ấy hình thanh tú, tính cách vẻ yếu đuối.
Đúng kiểu biết đ/á/nh nhau, thành trêu chọc.
Nhưng sau thời gian quan sát, ra mình suy nghĩ nhiều.
Không ai b/ắt n/ạt An, lại lũ đàn quấn quýt xung quanh.
Em ấy phóng khoáng, thường xuyên đãi bạn bè ăn chơi lại hình nhìn, phục cả đám hâm m/ộ.
Thấy vậy, tự chế nhạo bản thân.
Thì ra cậu ấm nhà giàu từ thành phố lớn đến.
Hoàn toàn biệt tôi.
Sau đó, vẫn thường gặp ấy.
Nhưng mối qu/an h/ệ xô vai qua đường.
Rồi bà hiện mắc u/ng t/hư, bận ước mười cái thân.
Gánh cuộc kịp tay.
Việc làm thêm ngoài đủ trang trải.
Tôi bỏ nhiều.
Vừa chạy vạy làm thêm, vừa bà viện, vừa cố gắng hành.
Đến thậm chí trường nữa.
Thi cử cũng kịp dự, gần như bỏ hẳn.
Năm đó biết mình thế nào, nhớ toàn màu đen tối.
Hóa đơn viện phí như nước chảy, những bản báo nguy kịch liên dồn dập.
Tôi hoang mang, nhưng buộc phải mạnh mẽ.
Bà vẫn cần tôi.
Bà mỗi thôi.
Khi cuộc ép đi v/ay lãi, từng nghĩ chuyện b/án m/áu, được thì b/án thận.
Buồn cười là, tất cả như muối bỏ bể.
Tôi kiệt sức cả thể x/á/c lẫn tinh thần.
Tôi sẽ bao quên hè năm ấy, trên đường vội vã đi làm thêm, thấy chú mèo hoang đang kêu gào tuyệt vọng.
Tôi dừng bước, phần thức ăn ba lô chia cho nó.
Nó ngoan ăn từng chút một.
Trong khoảnh khắc ấy, mọi mệt mỏi tan biến.
Tôi chợt ra hè về.
Đang ngắm mèo chốc lát, tiếng bước chân phía sau đầu.
Một người đàn ông cầm máy ảnh lên.
Nhưng ánh vượt qua đ/ập vào bóng lưng trắng núp sau gốc cây.
Tống An.
Em kém lắm.
—HẾT—