Nuông Chiều

Chương 17

14/05/2025 18:41

Gần đây có một cái đuôi nhỏ luôn bám theo tôi.

Em ấy tưởng mình giấu rất kín, nhưng lần nào tôi cũng phát hiện ra.

Tôi không hiểu mục đích của em ấy là gì, cho đến một lần va phải em ở trường. Qua lời bạn bè, tôi biết được tên em - Tống Từ An.

Một học sinh chuyển trường mới đến, lại là đàn em khóa dưới của tôi.

À, mới đến à.

Tôi sợ em ấy bị b/ắt n/ạt, muốn nhờ giúp đỡ nhưng ngại mở lời, nên bắt đầu để ý đến em ấy.

Em ấy có ngoại hình thanh tú, tính cách có vẻ yếu đuối.

Đúng kiểu không biết đ/á/nh nhau, dễ thành mục tiêu bị trêu chọc.

Nhưng sau một thời gian quan sát, tôi nhận ra mình đã suy nghĩ quá nhiều.

Không ai b/ắt n/ạt Tống Từ An, ngược lại còn có lũ đàn em quấn quýt xung quanh.

Em ấy phóng khoáng, thường xuyên đãi bạn bè ăn uống chơi net, lại có ngoại hình ưa nhìn, thu phục cả đám fan hâm m/ộ.

Thấy vậy, tôi tự chế nhạo bản thân.

Thì ra là cậu ấm nhà giàu từ thành phố lớn chuyển đến.

Hoàn toàn khác biệt với tôi.

Sau đó, tôi vẫn thường gặp em ấy.

Nhưng chỉ là mối qu/an h/ệ xô vai qua đường.

Rồi bà nội phát hiện mắc bệ/nh u/ng t/hư, tôi bận đến mức ước có mười cái thân.

Gánh nặng cuộc sống ập đến khiến tôi không kịp trở tay.

Việc làm thêm ngoài giờ học đã không đủ trang trải.

Tôi bỏ học càng lúc càng nhiều.

Vừa chạy vạy làm thêm, vừa chăm bà ở viện, vừa cố gắng học hành.

Đến cuối cùng, thậm chí tôi còn không đến trường nữa.

Thi cử cũng không kịp dự, gần như bỏ học hẳn.

Năm đó tôi không biết mình đã sống thế nào, chỉ nhớ toàn màu đen tối.

Hóa đơn viện phí như nước chảy, những bản thông báo nguy kịch liên tiếp dồn dập.

Tôi hoang mang, nhưng buộc phải mạnh mẽ.

Bà nội vẫn cần tôi.

Bà chỉ còn mỗi tôi thôi.

Khi cuộc sống ép tôi đi v/ay nặng lãi, tôi từng nghĩ đến chuyện b/án m/áu, không được thì b/án thận.

Buồn cười là, tất cả chỉ như muối bỏ bể.

Tôi kiệt sức cả thể x/á/c lẫn tinh thần.

Tôi sẽ không bao giờ quên mùa hè năm ấy, trên đường vội vã đi làm thêm, tôi nhìn thấy chú mèo hoang đang kêu gào tuyệt vọng.

Tôi dừng bước, lấy phần thức ăn trong ba lô chia cho nó.

Nó ngoan ngoãn ăn từng chút một.

Trong khoảnh khắc ấy, mọi mệt mỏi tan biến.

Tôi chợt nhận ra mùa hè đã về.

Đang ngắm mèo trong chốc lát, tiếng bước chân phía sau khiến tôi quay đầu.

Một người đàn ông cầm máy ảnh giơ lên.

Nhưng ánh mắt tôi vượt qua ống kính, đ/ập vào là bóng lưng trắng núp sau gốc cây.

Tống Từ An.

Em giấu kém lắm.

—HẾT—

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Siêu Thời Không Chuyển Phát Nhanh

Chương 287
Văn án: Vào ngày tốt nghiệp, sông tế đường bị 'Hứa hẹn tiệm tạp hóa' khóa lại với thông điệp: Hãy chạy trước đơn, mở lại cửa hàng, và phát triển mạnh mẽ hướng tới sự huy hoàng! Bước đầu tiên trong sự nghiệp, anh được yêu cầu mua một bộ thuốc màu và dụng cụ vẽ tranh quốc họa cho phóng Ngưu Lang, với ngân sách tám văn, chuyển đổi thành mười sáu nguyên. (Vì để kéo dài sự phát triển, chủ cửa hàng không thể hỗ trợ.) Sông tế đường: ...... Mười sáu khối, cho một bộ công cụ và tài liệu hội họa? Hệ thống: Đừng vội, ngươi không biết đứa trẻ này khổ cực thế nào! Hắn năm nay mới chín tuổi, đã chăn trâu ba năm, và làm thợ học việc tại xưởng nhuộm một năm. Nhưng trong lòng hắn luôn nuôi giấc mơ học vẽ, và bây giờ là cơ hội cuối cùng để học, dù phải đánh cược tất cả. Họa sĩ bị hắn làm động lòng, nhưng yêu cầu hắn trong ba ngày phải gom đủ thuốc màu và công cụ hội họa. Tám văn tiền là toàn bộ tài sản của hắn, đây là cơ hội cuối cùng để đánh cược tương lai. “......” Sông tế đường leo lên chiếc xe đạp điện nhỏ của mình và bắt đầu lao đi. Hệ thống: Chủ nhân, ngươi đi đâu vậy? Hắn xông vào lớp tốt nghiệp của khoa quốc họa tại Học viện Nghệ thuật XX: “Thưa thầy, con là tình nguyện viên, đến để dọn dẹp phòng vẽ tranh!” Nhặt được bút lông quốc họa +6 Nhặt được ống thuốc màu đã qua sử dụng +23 ...... “Đinh, phóng Ngưu Lang đã thu thập đầy đủ thuốc màu và công cụ hội họa, và đã bái sư thành công. Phóng Ngưu Lang nghèo khó đã nắm bắt cơ hội hiếm có đó và trở thành đại sư quốc họa. Tác phẩm đỉnh cao của hắn, loạt tranh 《Trăm nghề nhớ》, kết hợp hài hòa giữa nghệ thuật và nội dung, là tài liệu tốt nhất để nghiên cứu về các nghề nghiệp thời đó. Ở đây có một bức tranh do đại sư vẽ tay 《Người bán hàng rong đồ》 với dòng chữ: Vì trăm công khắc ảnh, vì trăm nghề lập truyền, cảm tạ ân huệ của tiên sinh Tạ. Sông tế đường còn chưa kịp vui mừng, thì hệ thống lại phát ra âm thanh: “Xin mua sữa bột và quần áo, đồ dùng hàng ngày có thể dùng trong 3 tháng cho bé gái mới sinh, với ngân sách năm trăm tám mươi văn, chuyển đổi thành 1160 khối.” “...... Ngươi có biết sữa bột hiện nay đắt đỏ thế nào không? Ngươi có biết một đứa bé một tháng cần ăn bốn bình sữa bột, nên 3 tháng là mười hai bình không? “Hơn nữa còn muốn quần áo?” Hệ thống: “Đừng đi, đứa bé này mới sinh ra được ba canh giờ, chưa uống một ngụm sữa nào, bị bọc trong một lớp vải rách và ném vào chậu gỗ trôi theo dòng nước đến chỗ túc chủ!” Ngư dân tốt bụng nhìn thấy, bèn ôm cô bé về nhà, nhưng nhà ngư dân nghèo, tích trữ chỉ có năm trăm tám mươi văn. Hu hu, người cơ khổ giúp người cơ khổ...... Túc chủ, ngươi đi đâu vậy? Sông tế đường lau mặt, gõ cửa một nhà nào đó: “A di, nhà các ngươi có con nhỏ không cần quần áo cũ không?” ...... “Đinh, bé gái bị bỏ rơi đã thu thập tất cả vật tư sinh tồn cần thiết, thành công sống sót. Nhờ hiếu học và thông minh, sau khi lớn lên, cô trở thành người nuôi dưỡng trân châu biển hàng đầu, lại mang lại phúc lợi cho hàng xóm, làm giàu một vùng, hậu thế gọi là 'Trân châu nương nương'. Nơi đây, Trân châu nương nương đã tự tay xây dựng một tòa tháp trân châu: Bảy tầng phù đồ để tạ ơn công đức, nguyện ân nhân một đời bình an, không tai không bệnh.” Sau đó: “Đinh, chi nhánh đầu tiên của ngài đã khai trương thuận lợi, đã chọn 'Rừng Tịch Diệt' trong thế giới ma pháp Trung Cổ cho ngài.” “Đinh, ngài đã mang ánh sáng đến cho những người nghèo khổ chìm trong bóng tối, vì cảm ơn sự giúp đỡ vô tư của ngài, kỵ sĩ huyền thoại Parsons tự nguyện trung thành với ngài, phụng ngài làm chủ.” Sông tế đường nhìn người đàn ông tuấn tú dùng đôi mắt ngọc lục bảo dịu dàng nhìn chăm chú vào anh, và một chân quỳ xuống: “Tôi tự nguyện phụng ngài làm chủ, thề sẽ dẹp yên mọi hiểm trở cho ngài, đến chết cũng không thay đổi.” Ánh nắng ngọt ngào Sông tế đường & Sa mạc quả hải táng Parsons ps: Bài này là kịch bản làm chủ cảm tình làm phụ sảng văn, 1V1 thuần ái. Nội dung nhãn hiệu: Huyễn tưởng không gian Hệ thống Sảng văn Thăng cấp lưu Kinh doanh Lùng tìm chữ mấu chốt: Nhân vật chính: Sông tế đường ┃ Vai phụ: Parsons ┃ Cái khác: Kinh doanh văn Một câu nói giới thiệu vắn tắt: Vạn giới thương thành kinh doanh văn, một bước vừa cởi khóa. Lập ý: Cước đạp thực địa, cố gắng sáng tạo tài phú.
Tương Lai
Tình cảm
0
Xung Đột Chương 16