Chương 19:
Lục mỉm cười: "Mấy cái đó thích ăn, mà biết ăn đồ ăn vặt, để tránh lãng phí thì ta thôi."
"Còn do... do hồi đó việc cần nhờ ta giúp." Anh hơi vặn vẹo người, nhăn nhó nói.
Tôi nhíu mày: "Việc gì?"
"Xin ta giúp... giúp theo đuổi em."
Hai vành tai người trước mặt hơi hồng, x/ấu hổ thừa nhận.
Tôi: "..."
"Vì đó... hiểu thích ta à?" tôi một cái, cẩn từng ly từng tí mở miệng.
Hơi mất mặt, thừa nhận.
Tôi cuối cùng cũng gật đầu.
"Vậy đó tình với Bạch Lạc Lạc..."
Đây tôi chú ý nhiều nhất.
Dù sao cũng tôi tận thấy, tận tai nghe.
Cho đó tôi còn nào lừa dối người.
Hai vành tai đỏ ửng.
Dáng vẻ ngây thơ trong sáng, tôi như trở thời cấp ba.
"Anh đang luyện tập cảnh tình với em."
Anh nói nhìn trầm còn tập xong, ra nước ngoài mất rồi."
"Nói gì mà được níu, còn liên được với em."
Giọng nói đầy oan ức.
Tôi nở cười, bỗng nhiên đỏ hoe.
Không nhịn được mà thầm cười nhạo bản thân hèn nhát.
Cũng may, cuối cùng bọn tôi lỡ mất nhau.
Cũng may, hề từ bỏ.
"Đừng khóc đừng khóc, của toàn bộ đều của anh. Anh ý em."
Lục hơi hoảng hốt, đứng dậy tôi vào lòng, vụng về vỗ tôi.
Tôi nhận hơi cơ thể nhịp tim đ/ập, giọng nói kiên "Lục Doãn, yêu cực kì yêu yêu rất nhiều năm rồi."
Tôi liên nói lời yêu bên tai ấy. Muốn an toàn, bù đắp thảy khiếm của những năm qua.
Động tác vỗ bỗng dừng lại.
Phản giây, mừng rỡ ta, dùng sức siết như thể nhét tôi vào cơ thể mình.
"Anh yêu em."
Tôi được nói như vậy, rồi hôn dịu dàng mến dần dần thay đổi hương vị.
Như cuồ/ng vũ bão rơi lên cơ thể tôi, cũng in vào trong lòng.
Nóng bỏng khiến cả người r/un r/ẩy.
Ngoài cửa tiếng rền vang, mưa rào chợt tới, đến tận minh dừng lại.