"Không ngồi chút sao, vợ à?"
Giang Nhượng xuất ở đây, không ngạc nhiên.
Từ khoảnh khắc hắn đạn.
Tôi đã vẽ một mũi trong bàn hắn.
Hắn áo ngoài thục, hỏi khẽ: "Vết thương lành nhanh thế?"
Giang Nhượng cúi mắt đáp: khi đến, uống hai viên giảm đ/au."
Ánh mắt hắn lướt phía cậu đang khóc thút thít tường: "Không định giải thích gì sao?"
Tôi châm điếu cười khẩy: "Tôi Quý gia, tìm người hầu có gì lạ?"
Giang Nhượng mặt tối sầm, lẳng lặng kéo phăng đồ tôi: "Đừng tìm ai khác. Để hầu anh."
Trời tối thoại lên. bật loa ngoài: "Đại ca..."
Tiếng "ca" chưa kẻ sau lưng đã á/c ý đẩy mạnh lên. Ngón quặp ch/ặt đệm: "Ừm..."
Âm thanh mơ hồ đầu dây bên kia. im lặng giây lát, giọng đầy kính "Cậu uống th/uốc? thế?"
Hắn chắc chẳng dám rằng liệu có phải kẻ ở phía dưới?
Tôi khàn giọng quay lại, đối diện ánh mắt lam Góc mắt hắn tối sầm đầy cảnh cáo, thản nhiên tiếp thoại: việc gì không, ca?"
Phó đ/á/nh lạc hướng, nhanh chóng đáp: kim phía Nam người nghiệm thu, cậu đi ngay."
Tôi gằn giọng: "Vâng."
Cúp máy, ngón trắng muốt Nhượng vấn vít cà vạt đen ánh vàng tôi: gia để nghe thế này... không sợ diệt khẩu?"
Tôi kéo đồ lên, thả nhìn hắn: "Sợ chứ."
Giang Nhượng cằm, chỉ cậu còn mê man: "Vậy giờ anh định trói nó chung à?"
Cậu đã dần, nhìn hai khóc nức nở.
Tôi cổ nhìn hắn, thả thọc ngón túi áo sơ mi: "Cho cậu nghĩa chuyện không trọng."
Chiếc định vị đen nhỏ trong túi lắc lư trước mặt dùng ngón dài lực lưỡng ném phía "Nên cũng đừng đặt thứ này. sẽ dẫn cậu đi."