"Chuyện làm sắp trễ rồi.''
Tối hôm đó, báo cáo Hắc đại ca về thuận giữa và Ngô Thiên.
Ông ấy vai cái đầy ẩn ý:
"Khá lắm, đợi Ngô Thiên th/ai, sẽ xin Diêm Vương cô.''
Nghe đến tiền, mắt sáng rực:
"Tiền bao nhiêu ạ?''
"Ít nhất vạn.''
Một vạn! Tôi bỗng trở nên khích.
Mỗi người vạn, dụ được mười người, mười hai năm thì...
Phát rồi rồi!
...
Do thuận Ngô Thiên, nêtôi cần đi tra nữa.
Hai ngồi lì cả hiện trường vụ án của ấy.
Cô ấy nói đến bọt mép, hung thủ trông ấy vẫn nhớ nổi.
Cũng được ấy.
Dù ấy làm m/a muốn th/ai, mặc dù sẽ có ai quản, ký ức về con người vẫn sẽ dần phai mờ.
Thời gian lang thang càng lâu, những thứ có nhớ được càng đi.
Những h/ồn m/a hơn mười năm hầu như quên sạch mọi thứ, tựa bèo trôi dạt nơi.
"Dạo này em bắt quên khuôn mặt rồi. Uyển Đình, chị nói xem cuối cùng sẽ quên mọi thứ sao?''
Tôi an ủi ấy:
"Không đâu. Chúng ta nhất định sẽ tìm ra hung thủ, để em được th/ai!''
Cát Duẫn xử lý cực chỉ thập được danh thoại toàn của Ngô Thiên năm đó.
Chúng làm hai hướng.
Cậu ấy liên thoại.
Còn tìm gặp Thiên.
Đêm xuống, họp báo cáo hình.
Kết quả thật thất vọng.
Mẹ Thiên vì quá đ/au lòng bị trầm cảm nặng, phải đưa vào viện t/âm th/ần.
Khi đến, đang ôm con bê trong viện gào tên con gái.
Dù cố gắng trò vẫn chìm trong giới riêng.
Bác điều trị biết trạng này kéo năm, men giúp ích gì vì đó là lựa chọn của chính bà.
Hướng đi của coi như bế tắc.
Cát Duẫn cũng chẳng khá hơn.
Các đều khai nhận giống nhau:
Thiên có xu hướng h/ủy bản thân nghiêm trọng, lần dùng rạ/ch tay.
Giáo viên từng phải mời ấy lên phòng tư vấn.
Đúng lúc này, thoại của Duẫn vang lên.
Là của Thiên:
"Cảnh ơi, đột nhiên nhớ ra... đó hình như Thiên có yêu đương. Mấy lần nghe thấy ấy gọi nam Hy vọng manh mối này giúp ích các anh.''
Chúng liếc nhau.
Quá hữu luôn!
Dù có phải trai hay không, nhất người này biết rõ hành tung của ấy.
Như hoàn toàn có lên trước để mai phục.
Dù chưa rõ danh tính, nhất có tiêu để điều tra.