Hai giờ chiều, Đoan trở về.
"Mẹ ơi, mẹ ơi."
Dù linh thể, tôi vẫn cảm nhận được sự mỏi của nó.
Tôi nhiên cay đắng chính mình.
Bản thân đã từ bỏ hy vọng sống rồi, thế mà chú cún nhỏ của tôi vẫn tất ngược xuôi vì tôi.
"Hay là... con tự..."
Tôi muốn bảo Đoan hãy tự tấm thẻ định danh kia đã bị tôi x/é rồi, cần rời xa tôi nó sẽ an toàn.
Nhưng Đoan không "Con đã ra cách cả hai chúng ta sống sót rồi!"
Cún con chưa từng tới việc bỏ trốn một mình, tiểu cẩu luôn ki/ếm con đường sống cho "chúng tôi".