Trong phòng tắm túc xá có dụng cụ kỳ lưng, Phan tạo bọt dày từ sữa tắm, dùng tay lưng tôi.
Bọt mịn màng, bàn tay ấm áp, những lớp da mỏng cọ xát trên da, tạo cho giác ran khó tả.
Tôi úp mặt vào tường, nghiến răng kìm nén tiếng thở gấp khó chịu, chuẩn đuổi hắn thời đến.
Nhưng Phan, người kỳ lưng, như vai quá hắn đồng rồi.
Hắn dùng hai tay xoay tròn ở hõm lưng, thở hắn từ từ phả lưng tôi.
“Còn chỗ khó chịu nữa không? Cậu chủ.”
Tôi yếu ớt tiếng:
“Được rồi, ngoài trước đi.”
Hắn thở quyến luyến qua tai.
“Nói dối.”
Thẩm Phan tựa cằm vai tôi, tay theo nhanh từng tấc tiến đến chỗ đó.
“Rõ ràng chỗ này rất khó chịu.”
Tôi hoàn toàn ngờ tới diễn biến gi/ật mình thẳng người toàn thân căng cứng.
“Cậu gì vậy!”
Hắn cười: “Giúp tay vậy.”
Thẩm Phan vốn ít nói giờ nói lắm g/ớm.
“Thả lỏng đi.”
“Dạo này bảo tớ đưa giấy ăn nhỉ.”
“Ngẩng đầu cao thế gì, đồ mình cũng dám nhìn sao?”
“Yết hầu đẹp thật.”
“Đừng run.”
“Không vững dựa vào tớ.”
“Có phải lâu rồi không?”
“Vẫn chưa xong?”
Tôi muốn hắn ra, nhưng toàn thân mềm oặt, có sức.
Đầu óc trở nên cực kì chậm chạp, nghe thấy Phan dùng giọng nói “Có thêm chút kí/ch th/ích không?”, đờ người ra, mãi đáp lại.
Cho đến cằm bàn tay nâng lên, phải tựa đầu vai hắn.
Tôi thấy hắn nghiêng đầu, trên cổ đến giác ẩm…
À, yết hầu.
Tôi đờ đẫn nghĩ. Yết hầu hôn rồi.
“Thẩm....” Thật sự thể tiếp tục nữa.
“.....Giúp tớ.”
“Ừ, đang giúp đây....Ồ.” dừng lại.
Đèn trần phòng tắm chói mắt. Phẩm chất bẩn cùng nhau cống theo dòng nước nóng.