1.

Bọn đòi n/ợ lại kéo đến nhà.

Lần này ba của tôi không chạy thoát, ông bị đám người đó áp giải, quỳ rạp trên sàn.

Mấy ngày nay, chúng đã khuân hết những thứ đáng giá trong nhà đi, tính đi tính lại vẫn còn thiếu hai mươi lăm vạn.

Ba của tôi nghiện c/ờ b/ạc, ông luôn ảo tưởng rằng mình có thể đổi đời nhờ đỏ đen, mẹ tôi vì thế mà ly hôn. Tôi cứ nghĩ ông sẽ tỉnh ngộ, nào ngờ vẫn chứng nào tật nấy, chẳng chút hối cải.

Một năm trước, ông bị người ta gài bẫy, thua sạch năm mươi vạn, rồi bị truy lùng đòi n/ợ.

Gã đại ca đòi n/ợ, tóc c/ắt ngắn, tay xăm trổ, trên mặt còn có một vết s/ẹo chạy dài, nhìn là biết chẳng phải hạng lương thiện. Hắn ta thản nhiên xoay con d.a.o găm trong tay, một chân đạp lên chiếc ghế nhà tôi, nét mặt dữ tợn: “Lão già kia, còn thiếu hai mươi lăm vạn nữa à? Không đòi được tiền, tao c.h.ặ.t t.a.y mày mang về giao nộp cho xong việc!”

Ba tôi nghe vậy, lập tức sợ hãi bật khóc nức nở, không ngừng c/ầu x/in: “Anh Long, tôi sẽ ki/ếm đủ tiền sớm thôi, anh cho tôi thêm chút thời gian…”

Người đàn ông được gọi là anh Long kia cười khẩy một tiếng: “Cho mày thêm thời gian thì chắc mày trốn ra nước ngoài luôn. Mấy tháng nay, ngày nào tao cũng rình rập quanh nhà mày, khó khăn lắm mới tóm được, làm sao mà thả? Nhưng mà…”

Giọng hắn ta kéo dài, ánh mắt đầy vẻ tà á/c dừng lại trên người tôi: “Thằng con trai nhà mày trông cũng được đấy. Mang nó đi b/án, đảm bảo chưa đầy một năm là trả hết n/ợ lẫn lời. Ít nhất thì, tao sẵn sàng chi hai ngàn để m/ua lần đầu của nó.”

Lời này vừa thốt ra, còn gì phải thắc mắc nữa? Gã anh Long đó muốn cưỡ/ng b/ức tôi, còn muốn tôi b/án thân để trừ n/ợ cho ba.

Ba tôi r/un r/ẩy quay mặt lại, trong mắt ánh lên vài phần mong chờ. Hẳn là ông hy vọng tôi sẽ tự nguyện mở lời, để rồi ông chỉ cần giả vờ đôi co vài câu, cuối cùng tỏ vẻ bất đắc dĩ, “đ/au lòng” mà chấp thuận.

Cả đám c/ôn đ/ồ đều nhe răng cười một cách kinh t/ởm, từng tên một tiến về phía tôi.

Tôi lập tức hoảng hốt kêu lên: “Tô… tôi có thể v/ay được tiền!”

Mấy bước chân dừng lại, tim tôi đ/ập như trống dồn.

Trong khoảnh khắc sinh tử này, người duy nhất tôi nghĩ đến có thể c/ứu mình chính là Giang Hằng – tên bạn cùng phòng Đại học, người đã luôn thèm khát cơ thể tôi, và không dưới một lần buông lời muốn tôi thử qua lại với anh ta.

2.

Tôi r/un r/ẩy cầm điện thoại, bấm số. Thật ra tôi không chắc liệu anh ta có giúp tôi không, dù sao thì hồi Đại học, chúng tôi đã cãi nhau rất căng.

Lúc ấy tôi tìm việc khắp nơi đều thất bại, Giang Hằng lại cứ lâu lâu tìm đến chọc ghẹo tôi. Cuối cùng, cơn gi/ận bốc lên, tôi hẹn anh ta ra nhà vệ sinh đ/á/nh nhau một trận.

Tôi không thắng được. Anh ta chỉ lãnh một cú đ.ấ.m của tôi, rồi lập tức chế ngự tôi lại.

Anh ta không đ/á/nh tôi, chỉ trầm mặt, gằn giọng một cách tà/n nh/ẫn: “Từ Văn, nếu không phải ông đây thích cậu, thì hôm nay tôi nhất định “đ/âm” c.h.ế.t cậu!”

Nói xong câu đó, anh ta không màng sự giãy giụa của tôi, đẩy mạnh tôi vào buồng vệ sinh, cưỡng hôn tôi một cách hung bạo.

Nụ hôn của Giang Hằng vừa mạnh vừa á/c liệt, môi tôi bị anh ta cắn đến rá/ch m/áu, nhưng anh ta vẫn không buông tha. Anh ta cúi đầu hôn xuống cổ, xươ/ng quai xanh của tôi, đôi tay cũng không hề ngơi nghỉ…

Nếu không phải tôi sợ hãi đến phát khóc, tôi nghi ngờ Giang Hằng sẽ làm tới cùng ngay tại đó.

Anh ta nhìn gương mặt đầm đìa nước mắt của tôi, động tác trên tay mới dừng lại.

Anh ta lùi lại một bước, dựa vào cánh cửa, hơi bực dọc lấy ra một điếu th/uốc trong túi, châm lửa. Dưới ánh mắt nóng bỏng của anh ta, tôi cẩn thận cài lại từng chiếc cúc áo, rồi rúc mình trong góc như một con chim cút.

Lúc đó tôi thật sự đã đi/ên rồi, dám gọi cả Giang Hằng ra nhà vệ sinh. Chưa bàn đến thế lực của gia tộc anh ta ở Kinh đô, chỉ riêng thực lực của bản thân anh ta, hai đứa như tôi cộng lại, cũng chưa chắc là đối thủ.

Hút hết điếu th/uốc, Giang Hằng mới chậm rãi mở lời: “Từ Văn, hôn tôi thì ủy khuất cho cậu lắm à? Khóc như heo bị chọc tiết ấy.”

Mặc dù tôi khóc rất thảm hại, nhưng tuyệt đối không đến mức như lời Giang Hằng nói. Tỉnh táo rồi, tôi không dám cãi lại, chỉ có thể cúi đầu thấp hơn, giữ im lặng. Nhưng trong mắt Giang Hằng, đó là sự ngầm thừa nhận.

Anh ta cười khẩy một tiếng, dụi tắt đầu th/uốc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Được lắm, Từ Văn, cậu có gan đấy!” Nói xong, anh ta gi/ận đùng đùng đóng sầm cửa bỏ đi.

Từ đó về sau, Giang Hằng không bao giờ trở lại ký túc xá nữa.

Chuyện đó mới xảy ra hơn một năm. Giờ đây tôi thấp thỏm nghĩ, nếu Giang Hằng không giúp, thì tôi phải làm sao đây? Tôi còn có thể tìm đến ai khác?

Đang lúc suy tư, điện thoại được kết nối. Giọng Giang Hằng nghe có vẻ bàng quan, nhưng lại ẩn chứa một niềm vui khó nhận ra: “Có việc à?”

Tôi siết ch/ặt điện thoại, thận trọng mở lời: “Giang Hằng, anh… có thể cho tôi v/ay ít tiền được không?”

Giang Hằng im lặng. Thời gian cứ trôi qua, xung quanh tôi là cả một đám người đang rình rập. Một khi tôi bị từ chối, chúng sẽ nhào đến ngay lập tức.

Nghĩ đến đó, sống lưng tôi lạnh toát, mồ hôi trên trán không ngừng túa ra.

Ngay khi tôi nghĩ rằng Giang Hằng sẽ không đồng ý, anh ta khẽ cười một tiếng, giọng điệu lười biếng cất lên: “Từ Văn à, muốn tôi cho cậu v/ay tiền, vậy cậu có thể cho tôi thứ gì đây?”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm