“Tiểu Chúc quên hả? Hôm nay muộn Bác bảo vệ nhìn thấy tôi đang lao vội về phía mình từ đằng xa, dường đã quen thuộc cảnh này. Chỉ có mọi tôi còn đúng giờ, nay thì thẳng thừng muộn mất rồi.
“Bác cháu không nói chuyện nữa đâu, cháu sắp trễ mất!”
“Này chạy nhanh đi!”
Vài bước sải dài, tôi sáng rực lao thẳng đến máy công.
“Xong!”
Khoảnh khắc xong, cả người tôi lập xìu xuống.
“Xong cái gì?”
Một nói vang lên phía sau.
Gáy tôi lạnh toát, cứng ngắc quay đầu lại. Quả nhiên, người đứng đằng không ai chính là Diễn.
Hạ vẫn mọi khoác bộ c/ắt chỉn đôi lạnh, đường nét góc cạnh. Dù không lộ cảm uy nghiêm vẫn toát ra từ con người anh.
“Khụ, khụ... Chào sếp.”
Ánh quét tôi từ đầu đến chân. Nhớ đồn về mấy đời thư ký trước, tôi sởn gai ốc, không dám nhích.
Đang phân vân không biết nên tự đệ đơn hay đợi m/ắng trận rồi việc, thì tay thon dài của ra trước tôi.
“Cầm tài đi, chuẩn bị họp.”
“Em xin việc.”
Đầu óc tôi chưa kịp suy nghĩ, đã tuôn ra.
“Hả?”
Hạ nhíu mày, “Thư ký Chúc, em nói gì?”
“À, không... không có gì đúng không? Em chuẩn bị ngay.”
Hóa ra không định đuổi việc tôi.
Tôi hít hơi thật sâu, nhanh chóng chỉnh vẻ nghiêm lấy tập hồ từ tay rồi bám sát phía anh.
Phòng họp lúc này đã chật kín người. chủ động bước lên cho Diễn, chưa kịp di chuyển thì bỗng thấy lạ. Tai ù đi, đầu choáng cảnh vật trước mờ nhòe dần.
Cảm giác quen thuộc này báo hiệu cơn hạ đường huyết đang đến...
Nhìn gói đường đặt họp, tôi r/un r/ẩy tay, lẩm bẩm:
“Cho tôi...”
Trước ngất, tôi vô thức tay tìm điểm bám nhưng chộp vào khoảng không. Đang nghĩ mình sẽ đ/ập mông xuống sàn đ/au điếng thì...
“Ơ, không đ/au?”
Sau đó, tôi tối sầm, hoàn toàn mất đi ý thức.