Thỉnh thoảng, tôi chỉ muốn gi*t sạch hết những kẻ không thông minh lại còn thích nhiều chuyện trên đời.

Không kịp phản ứng, Giang Mục đã nhanh mồm đáp:

"Đại ca nói muốn ngủ với tôi, nếu anh muốn gây sự, thì ngày mai hãy quay lại... Á..."

Tần Kiêu nhanh như c/ắt bước tới, giơ chân đ/á mạnh vào ng/ực Giang Mục, khiến cậu ấy bay xa ba mét.

Anh lạnh lùng chế giễu:

"Như mày mà cũng đòi à?"

Tôi nhíu mày:

"Tần Kiêu, anh làm gì…"

Câu chưa dứt, anh đã dùng lực quăng tôi lên giường, tay siết cổ tôi, giọng đầy tà/n nh/ẫn:

"Triệu Lệ, không phải nói là thích tôi sao? Ngủ xong đã giở mặt không thích nữa, tôi đã nói đừng có đi khắp nơi đong đưa rồi mà, cũng đã cảnh báo nếu em dám tìm người khác tôi sẽ l/ột da em, đúng là chẳng nghe lấy một chữ."

Ánh mắt anh lóe lên vẻ đi/ên cuồ/ng.

"Dám trêu vào tôi rồi còn muốn chạy, thì ch*t trên giường tôi luôn đi. Em tưởng dễ dàng thoát khỏi tôi lắm sao? Đã thích lên giường đến thế, vậy thì…"

Tôi cũng bị thái độ ngang ngược của anh chọc gi/ận:

"Anh có tư cách đếch gì quản tôi!"

"Đét."

Một cái t/át nặng nề đ/ập vào mông.

Tần Kiêu nghiến răng ken két, phát ra tiếng kh/inh bỉ từ kẽ môi:

"Tôi không có tư cách, thì ai có?"

Anh bóp ch/ặt cằm tôi, ép tôi nhìn về phía Giang Mục đang bị người của anh đ/è dưới đất, cười nhạt:

"Là nó à?"

Đôi mắt Tần Kiêu đỏ ngầu, lộ rõ vẻ đi/ên lo/ạn.

"Triệu Lệ, nó chính là người có tư cách đó sao? Thật khiến tôi buồn nôn, để tôi cho người phế nó luôn nhé, như thế... Tôi đã đủ tư cách quản em chưa?"

Không đợi tôi phản ứng, anh đã ra lệnh.

"Đánh ch*t nó cho tôi."

Tôi trợn mắt kinh hãi, vội hét lên:

"Dừng tay!"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
5 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm