Con người nên biết sửa sai khi phạm lỗi, biết kiềm chế bản thân.
Thế nhưng những hành vi tội lỗi của tôi ngày càng trở nên trầm trọng.
Giang Vạn Tái bị thương ở tay nên đã nhờ tôi giúp đỡ: “Thẩm Thiên Thu, giúp tôi gội đầu được không?”
“Được ạ.”
Chiếc khăn tắm quấn ngang eo anh vẫn nguyên vẹn.
Nhưng tư thế nằm ngửa trong bồn tắm lại vô cùng phóng khoáng.
Tôi ngồi lên chiếc ghế đẩu bên cạnh, thoa dầu gội rồi nhẹ nhàng xoa đều.
Dù cố nghĩ đến mọi chuyện buồn phiền trong đời, tôi vẫn không thể giữ cho tâm trí thanh tịnh.
Chút bọt xà phòng vương lại trên vành tai Giang Vạn Tái.
Tôi nín thở, dùng đầu ngón tay gạt đi.
Anh hình như thấy ngứa, khóe môi khẽ gi/ật nhẹ.
“Nhiệt độ nước thế nào?” Khi xối nước, tôi cố tình áp sát lại gần.
“Vừa chuẩn.”
Ánh mắt tôi không kiềm chế được mà dõi theo từng giọt nước lăn từ cổ anh, rơi xuống ng/ực, rồi đọng lại ở cơ bụng.
Trong làn hơi nước mờ ảo, eo anh trở thành vùng biển hẹp nhất thế giới, còn d/ục v/ọng trong tôi thì cứ như thủy triều vỗ về bờ biển.
May mà Giang Vạn Tái nhắm mắt, không thì anh sẽ thấy tôi nuốt nước bọt liên tục.
Dù phòng tắm ẩm ướt, cổ họng tôi lại khô khốc.
“Được rồi, Thẩm Thiên Thu, phần trước tôi tự tắm được.”
Giang Vạn Tái bất ngờ mở mắt.
Tôi gi/ật mình, vô tình hướng vòi sen vào mặt anh: “Vâng, xin lỗi!”
Nói rồi, tôi vội cầm khăn tắm ném về phía anh.
Bỏ mặc Giang Vạn Tái đầy nghi hoặc, tôi tranh thủ lúc hỗn lo/ạn mà bỏ chạy.
Nhưng thực ra tôi không đi.
Tô chỉ giả vờ rời đi, cố ý giậm chân tạo tiếng động ầm ĩ, rồi lại lén lút quay về nép sau cánh cửa.
Cửa phòng tắm làm bằng kính mờ, bóng dáng anh không rõ nét.
Tôi cũng không đủ can đảm nhìn tr/ộm, chỉ đứng trong bóng tối, vén nhẹ vạt áo.
Trí tưởng tượng lấp đầy mọi khoảng trống, phác họa nguyên vẹn hình bóng Giang Vạn Tái.
Khát khao trong lòng bén rễ vào m/áu thịt, nóng rực và cuồ/ng lo/ạn, không thể thỏa mãn, từ từ chìm xuống thấp hơn trong cơ thể, mãnh liệt hơn cả bão tuyết, kỳ ảo hơn cả màn đêm.
“Giang Vạn Tái... Giang Vạn Tái…”
Tên anh tựa câu thần chú m/a mị, kí/ch th/ích mọi giác quan.
Ngoài cửa sổ, vầng trăng non cong lên tựa như nụ cười chế nhạo, đang mỉa mai tội lỗi của tôi từ xa.
Tôi ngã xuống sàn, không phải để sám hối, mà vì d/ục v/ọng quá nặng nề đã đ/è lên hai chân tôi.