Du Tông vẫn tiếp tục buông lời chế giễu, từ từ, giọng nhỏ dần, cuối cùng rơi vào im lặng tuyệt đối.

Một lúc lâu.

"Em đã biết từ trước?"

"Tưởng mấy năm nay tôi chỉ ăn không ngồi rồi sao?"

"Vậy tại sao em vẫn...vẫn ngoan ngoãn chọn hôn nhân sắp đặt?"

Tôi gập tài liệu lại, chắp hai tay, bình thản nói:

"Du Tông, toàn bộ chuyện này không bất đắc dĩ và oan ức như anh tưởng. Ông nội chỉ muốn xem thái độ như nào thôi, mà ông đã muốn, tất nhiên tôi sẽ đưa. Vừa vặn một đối tượng hôn nhân sắp đặt có gia sản tương xứng cũng có lợi cho nhà Giang, hai bên cùng có lợi."

Các đ/ốt ngón tay nắm trên vô lăng đột nhiên trắng bệch.

Du Tông lạnh mặt, đ/á/nh vô lăng gấp, phanh gấp dừng xe bên lề đường.

Thậm chí anh còn không kịp tháo dây an toàn, tóm lấy vai tôi áp sát lại:

"Đặc biệt yêu cầu không có trở ngại sinh sản... Em thật sự muốn sinh con cho người ta à?"

Giọng căng cứng, hoàn toàn mất hết sự nhẹ nhàng lúc nãy.

Tôi thử mở cửa, không mở được, ngột ngạt đến bực bội: "Chỗ này cấm dừng, hoặc mở cửa hoặc chạy đi, tưởng chỉ mình anh biết gọi kéo xe?"

"Giang Mạnh! Em nhìn anh đi!"

Giọng nặng đến rung màng nhĩ, tôi cắn môi, không nhúc nhích.

Trong không gian chật hẹp, hương hoa diên vĩ đen bỗng trở nên nồng nặc.

Càng không dám nhìn, rất sợ ý nguyện chân thật sẽ lộ ra từ trong mắt.

Đến tận hôm nay, cơ thể tôi vẫn không kiềm chế phản ứng với Du Tông.

Trái tim cũng vậy.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
6 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm