Du Tông vẫn tiếp tục buông lời chế giễu, từ từ, giọng nhỏ dần, cuối cùng rơi vào im lặng tuyệt đối.

Một lúc lâu.

"Em đã biết từ trước?"

"Tưởng mấy năm nay tôi chỉ ăn không ngồi rồi sao?"

"Vậy tại sao em vẫn...vẫn ngoan ngoãn chọn hôn nhân sắp đặt?"

Tôi gập tài liệu lại, chắp hai tay, bình thản nói:

"Du Tông, toàn bộ chuyện này không bất đắc dĩ và oan ức như anh tưởng. Ông nội chỉ muốn xem thái độ như nào thôi, mà ông đã muốn, tất nhiên tôi sẽ đưa. Vừa vặn một đối tượng hôn nhân sắp đặt có gia sản tương xứng cũng có lợi cho nhà Giang, hai bên cùng có lợi."

Các đ/ốt ngón tay nắm trên vô lăng đột nhiên trắng bệch.

Du Tông lạnh mặt, đ/á/nh vô lăng gấp, phanh gấp dừng xe bên lề đường.

Thậm chí anh còn không kịp tháo dây an toàn, tóm lấy vai tôi áp sát lại:

"Đặc biệt yêu cầu không có trở ngại sinh sản... Em thật sự muốn sinh con cho người ta à?"

Giọng căng cứng, hoàn toàn mất hết sự nhẹ nhàng lúc nãy.

Tôi thử mở cửa, không mở được, ngột ngạt đến bực bội: "Chỗ này cấm dừng, hoặc mở cửa hoặc chạy đi, tưởng chỉ mình anh biết gọi kéo xe?"

"Giang Mạnh! Em nhìn anh đi!"

Giọng nặng đến rung màng nhĩ, tôi cắn môi, không nhúc nhích.

Trong không gian chật hẹp, hương hoa diên vĩ đen bỗng trở nên nồng nặc.

Càng không dám nhìn, rất sợ ý nguyện chân thật sẽ lộ ra từ trong mắt.

Đến tận hôm nay, cơ thể tôi vẫn không kiềm chế phản ứng với Du Tông.

Trái tim cũng vậy.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Đạn Mục Nói Thiếu Tướng Thực Ra Rất Dịu Dàng

Chương 14
Tôi bị đẩy vào góc phòng nuôi dưỡng, chờ đợi những người cá khác lựa chọn chủ nuôi. Khi đến lượt tôi, chỉ còn lại một thiếu tướng mặt trái có vết sẹo tên Tần Dặc. Tôi hơi sợ hãi, đối diện với đôi mắt đen thẫm của anh ta, toàn thân run không ngừng. Anh bình thản nhìn tôi, hiểu được sự kháng cự của tôi, định quay đi. Đúng lúc này, một dòng bình luận nổi lên: [Ái chà cá con đừng từ chối thiếu tướng! Anh ấy thật ra rất dịu dàng, nuôi chó đi lạc còn khóc thầm đấy!] [Hu hu năm nay thiếu tướng lại không có người cá nào chọn, thức hải tinh thần của anh sắp không chịu nổi rồi] [Giá như không phải vì vết thương thức hải trong nhiệm vụ năm năm trước khiến không thể trị liệu vết sẹo...] [Cá con ơi, chính anh ấy đã đưa cậu ra khỏi phòng thí nghiệm năm đó đó, cứu lấy vị thiếu tướng đáng thương của chúng ta đi!] Tôi sững người, vọt tới nắm lấy tay áo Tần Dặc vẫn còn run run: "Anh... nuôi tôi được không?"
303
3 Báo Thù Cho Chị Chương 19
4 Cậu Cong À? Chương 16
5 Thu Đuôi Lại Chương 18
8 Cây Và Sông Chương 20.2

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Nữ Phụ Đánh Tơi Bời Cô Gái Xuyên Không Xảo Quyệt

Chương 7
Kiếp trước, tôi bị xử tử bằng hình phạt lăng trì. Từng nhát dao cứa vào thịt khiến tôi đau đớn tột cùng, tiếng thét của tôi vang khắp ngục tối. Đúng lúc đó, Thẩm Giai Uyển dắt theo anh trai và hôn phu của tôi đến trước mặt, phô bày tình cảm thắm thiết. Nhìn thân thể tôi tan hoang máu me, Thẩm Giai Uyển cười ngả nghiêng: [Tôi đến từ thời đại văn minh hàng nghìn năm sau, đồ ngốc bảo thủ chỉ biết ru rú trong hậu viện như ngươi lấy gì đấu lại tôi?] Tôi tuyệt vọng nhắm mắt, khẽ thốt lời khiến nàng tò mò cúi người lắng nghe. Trong chớp mắt, tôi dồn hết sức bật dậy, dùng răng cắn đứt cổ họng nàng cho đến khi xé được một mảng thịt. Nhìn máu tuôn xối xả từ cổ nàng, tôi điên cuồng cười lớn: [Đồ tiện nhân, hãy xuống địa ngục cùng ta!] Anh trai nổi trận lôi đình, một kiếm đâm xuyên tim tôi. Hừ, thật đau. Nhưng tính ra cũng không thiệt, vì tôi không chỉ báo được thù mà còn được chết một cách dễ chịu hơn.
Cổ trang
Trọng Sinh
Báo thù
0
Đồ Hư Chương 8