Tôi run cầy mắt tập nhìn chằm vào Thu ở trước mặt.
Cô chỉ mỉm cười, bĩu môi dấu về phía sau lưng tôi.
Tôi r/un r/ẩy quay lại thì thấy Nguyên vest đen, hề xuất ở sau lưng tôi!
“Chuyện, rốt cuộc là thế nào?”
“Cô còn hiểu sao?”
Là giọng của Thu.
“Lục Nguyên mà yêu nhất vốn dĩ không phải là q/uỷ, anh là thật giá thật.”
Tôi sững sờ nhìn về phía Nguyên, chỉ thấy Nguyên lắc lắc cánh còn mang theo m/áu, tươi với tôi: “Tiểu Trúc của ơi, em thật đã thêm da giả rồi mà còn có thể để lại một c/ắt sâu đến vậy.”
Đầu óc chợt trống rỗng, vài sau cuối cùng ứng được lời anh nói.
“Các người, các cùng một giuộc với nhau!”
“Cuối cùng hiểu rồi sao?”
Vấn Thu khẽ.
Tôi nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu: “Cho nên là q/uỷ, mà mục đích của Nguyên là giúp cho sống lại, không?”
“Cô nên thông minh rồi đấy.”
Vẻ lạnh lùng mặt Thu chợt biến chất đổi sang một gương mặt bệch, dần nên trong suốt.
Tôi tuyệt vọng cúi gục xuống: “Đáng lẽ nên đến sớm trước lúc buột q/uỷ ở bên cạnh là mẹ của Nguyên. Lúc đáng lẽ nên rằng và Nguyên có biết nhau.”
“Khi mình đã lỡ lời, đáng tiếc chỉ chạy thoát thân mà không hề vấn đề trong đó.”
Vấn Thu tỏ ý.
“Thế nên Nguyên vẫn luôn tìm được vị trí của là tiết lộ cho anh chứ?”
Vấn Thu gật nói: “Không sai, chẳng qua chỉ không ngờ đến cuối lại ném chiếc điện đi. Hết cách nên Nguyên sử đến h/ồn xuất khiếu, cùng đi tìm ở căn Việc đã hao tốn đi rất nhiều lực của cậu ta.”