Vì để b/áo th/ù dượng, quyết định sẽ quyến rũ con nuôi tâm quả dục ông ta.
Nửa đêm, chân trần gõ cửa phòng mắt quyến rũ: “Anh ơi, phòng em bị rò nước rồi, thể giúp bít không?”
1.
Trên bàn chỉ duy âm leng keng khi d/ao dĩa chạm vào nhau, bầu ngượng ngùng.
Mẹ mỉm cười xoa dịu bầu khí: “Uyển Uyển, sau khi hôn với chú con thì con phải sang ông ấy là chứ.”
Tôi liếc nhìn đôi tay đang c/ắt bít tết Thế nhếch môi hài lòng.
Không phải chỉ ông là thôi gì khó đâu, cũng chẳng phải chưa từng qua.
Tôi lập xưng hô, ngào tiếng: “Bố.”
Thẩm Thế Xươ/ng ngước mắt nhìn gì, chỉ nhè nhẹ gật đầu.
Năm tháng đã lắng đọng ông nét lão luyện khiến cảm thấy thâm sâu khó dò, vóc dáng cũng coi như duy trì tốt so với lứa tuổi, mắt miệng vài nếp nhăn nhàn nhạt.
Ai mà ngờ đàn ông mới ái với tháng trước, bây giờ lắc cái biến thành dượng chứ.
Tôi cũng ngờ đến tuổi này mà vẫn còn bản lĩnh đến thế, thể thu phục Thế Xươ/ng danh tiếng lẫy lừng, vào vị trí bà nhà Thẩm.
Chỉ tiếc là sau này cũng khác gì ở góa đâu.
Các phương diện Thế Xươ/ng đều đã già cỗi rồi.
Mẹ hài lòng với bộ dạng ngoãn bà nhìn đang phía diện, lúc chuyện còn mang theo đầy nịnh “Sau này Uyển nhà phiền chăm sóc nhiều hơn nhé.”
Độc đinh nhà từ khi bước vào cửa đến giờ chưa quá ba câu cuối cùng cũng nhìn tôi.
Ánh sáng đèn chùm pha lê lành chiếu lên ngũ quan sáng sủa phác họa nên đường nét sắc sảo góc cạnh, chất u ám.
Đáy mắt kịt tràn đầy vẻ thường với con thèm trả thìa chậm nhấp ngụm súp.
Đây là cảnh cáo vô hình, cảnh cáo con đừng gần ta.
Thẩm Thế Xươ/ng cũng giúp suy cho cùng đây cũng là con duy ông ông mà trưởng thành, từ nhỏ chỉ cần muốn trăng, Thế Xươ/ng còn cho ngôi ấy chứ.
Tôi thường cười khẩy, chẳng qua cũng chỉ là trẻ côi nhà nhận nuôi từ nhỏ, còn chẳng phải m/áu mủ Thế giả vờ làm cậu ấm cái gì.
Mẹ tự thấy bẽ mặt, gì nữa.
Tôi nhìn hàng lông mi dài bóng nhàn dưới mí mắt nhiên nghĩ ra nên b/áo th/ù tên Thế Xươ/ng đã từng vứt bỏ thế rồi.