Sau khi tắm rửa qua loa, tôi không tìm thấy đồ ngủ, bèn lấy một chiếc áo phông rộng của Tống Thần mặc vào, vừa đủ che đến dưới mông một chút.
Đẩy cánh cửa phòng ngủ đang hé mở, phát ra tiếng kêu cót két chói tai.
Phòng ngủ không rộng, chỉ có một chiếc giường và một cái bàn nhỏ để đồ linh tinh.
Bên cạnh chiếc giường cứng là một chỗ ngủ dưới đất chật hẹp, có lẽ là nơi Tống Thần thường ngủ.
Xét chiều cao của anh, có lẽ còn không duỗi thẳng chân được.
Lúc này, Tống Thần đang cúi người dọn dẹp giường, dù làm việc ấm áp thế này cũng không che giấu được vẻ hung dữ quanh người.
Trong nguyên tác, Trần Đường và Tống Thần tuy nói là người yêu, nhưng cách hai người đối xử với nhau giống như bạn cùng phòng hơn, Tống Thần coi Trần Đường như em gái để chăm sóc, còn Trần Đường coi anh như ng/uồn cơm miễn phí, không một chút không khí yêu đương.
Điều này mới càng làm nổi bật tình cảm chân thành cảm động giữa Tống Thần và nữ chính sau khi cùng nhau vượt qua khó khăn.
Nhưng tôi không muốn chỉ đơn giản giữ mối qu/an h/ệ bạn cùng phòng với anh.
Tống Thần ngẩng đầu, thấy tôi đứng bên cửa thò đầu thò cổ, ánh mắt anh tối sầm lại, "Ai dạy em mặc đồ như vậy, hả?"
"Anh không thích sao?" Tôi cẩn thận hỏi, từ từ di chuyển về phía anh, khoảng cách giữa hai người dần thu hẹp.
Tống Thần không đáp, đảo mắt đi chỗ khác, vỗ vỗ bên giường, yết hầu gợi cảm lăn lên lăn xuống: "Ngủ đi."
Tôi tóm lấy vạt áo người đàn ông, ngăn anh đi về phía chỗ ngủ dưới đất: "Anh đã nói sẽ chiều em mà."
Tống Thần giữ tay không yên của tôi, trong đêm khuya tĩnh lặng, giọng nói càng trầm thấp, tỏ vẻ hung dữ: "Ngoan nào, đừng tự tìm rắc rối, lát nữa khóc thì anh không dỗ đâu."
"Anh không phải là rắc rối." Tôi liều lĩnh di chuyển ngón tay xuống dưới hai tấc, thò vào vồ lấy hai cái, muốn tỏ ra mình dư sức, nhưng cơ thể lại run như cầy sấy.
N/ão bộ đi/ên cuồ/ng suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm gì.
"Ngoan, lúc nãy ở cửa phòng tắm là nụ hôn đầu của em phải không?"
Tôi gật đầu, không hiểu sao anh lại đột ngột nhắc đến chuyện vừa rồi vào thời điểm này.
"Hôn là phải ôm, anh dạy em." Tống Thần vòng một cánh tay ra sau ôm ch/ặt eo tôi, dùng sức kéo tôi vào lòng, đầu ngón tay bên kia lướt qua môi dưới của tôi.
Mùi hormone đàn ông pha lẫn hương xà phòng tràn ngập, giọng nói khàn khàn: "Mở miệng ra."
"Mở to thêm chút nữa."
"Ngoan thật."
Không khí trong phổi bị cư/ớp đoạt một cách mạnh mẽ.
Bóng cây ngoài cửa sổ đung đưa ngày càng mạnh, ánh nước nơi khóe mắt làm mờ tầm nhìn của tôi, chẳng mấy chốc lại bị ai đó nhẹ nhàng hôn đi.
Tôi yếu ớt đưa tay vào mái tóc người đàn ông, giọng nói vỡ vụn không thành tiếng, "Tống Thần, không muốn nữa đâu, nóng quá..."