Tôi cẩn thận mở cửa nhà, nhìn thấy mẹ đang ngồi trong phòng khách. Tôi thở phào nhẹ nhõm.
"Mẹ, sao mẹ lại đến?" Tôi hỏi.
"Còn hỏi sao mẹ đến? Nếu mẹ không đến, nhà cửa của con đã tan hoang cả rồi." Giọng mẹ tôi đầy phẫn nộ.
Tôi biết bà lại định thúc giục tôi sinh cháu. Nhưng làm sao tôi có thể sinh con được khi Phương Thiến Vân đã...
Tôi thở dài đi về phía phòng khách, đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng. Chợt nhớ ra lúc nãy trước cửa, vì vội vàng quá đã quên lau vết m/áu trên sàn nhà bếp.
Tôi định xử lý x/á/c trước rồi về sẽ dọn m/áu. Ai ngờ mẹ lại đến trước.
Tôi vội quay đầu nhìn về phía nhà bếp.
Sàn nhà sạch bóng, không một vết m/áu. Phải chăng mẹ đã giúp tôi dọn dẹp? Một vũng m/áu lớn thế mà bà có thể bình thản dọn sạch? Tôi không tin mẹ có bản lĩnh và kỹ năng đó.
Đang lúc bối rối, bỗng nghe tiếng gọi sau lưng: "Anh về rồi à? Rửa tay ăn cơm đi."
Đó là giọng Phương Thiến Vân.