Sở Hi bị một Enigma ôm lên dễ dàng, tuy không cảm nhận được tin tức tố của hắn nhưng về mặt tâm lí vẫn vô cùng kinh hãi.
Y sợ quần áo bẩn của mình làm dơ bộ quân phục đắt tiền của người ta thì b/án mạng cũng không có tiền đền, lí nhí nói:
"Ngài...ngài để tôi xuống, tôi có thể...có thể tự đi..."
Thiệu Trầm cúi đầu nhìn y.
Sở Hi r/un r/ẩy không kìm chế được, sắp phát khóc đến nơi, vội vã nói tiếp:
"Thiếu tướng đừng gi/ận...tui...tui khi đến đây nhặt rác, có...có xin phép rồi..."
"Ồ?"
Enigma trầm ngâm nãy giờ cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói nam tính đầy uy lực mạnh mẽ:
"Em xin phép lúc nào? Sao ta không nghe thấy?"
Beta đáng thương co rúm cả người, lắp bắp đáp:
"Là...là lúc nãy, tui...tui có chắp tay thành kính xin ngài...xin đàng hoàng mà...xin xong mới dám nhặt..."
Y nuốt nước miếng:
"Chỉ...chỉ là mấy bao rác...ngài đừng ph/ạt tui nhé? Tui sẽ lập tức rời khỏi đây..."
Thiệu Trầm khẽ cười.
"Ai cho phép em rời khỏi đây? Dám nhặt rác của ta thì phải trở thành người của ta. Ta không cho em rời đi đâu."
Hắn nói quá vô lý, nhưng Sở Hi không dám phản bác.
Chỉ là mấy bao rác thôi mà, tui đã đặt lại chỗ cũ, sao còn bắt tui?
Huhuhu