Tuy Kỷ tổn thương gân cốt, nhưng mô vẫn bầm dập, phải nghỉ ngơi thời gian.
Tôi trở thành chạy vặt cây nạng của hắn.
Hắn đu bám lên người tôi, sát lại gần, rồi tay nhẹ má tôi.
“Hôm đó cậu... thật sự lo tớ đến thế sao?”
Tôi gọi phía cửa sổ: “Cho phần đậu phụ phần thịt xào chua ngọt, mang cảm ơn!”
Nói xong tôi hơi nghiêng đầu: “Hả, nói gì, trứng chảy? Ở đâu.”
Kỷ nhìn chằm chằm tôi lúc, lười nhác nói cửa sổ:
“Giống ấy.”
Tôi nghe rõ, nhưng dám đáp lại.
Ôi, sợ bồi thường tổn tinh thần tiền bù chơi bóng rổ trong thời gian này.
Tôi có tiền.
Tôi trong lòng, hay là đợi khi hẳn, mời bữa thịnh soạn bù lại vậy.
Hai trăm nghìn... đủ.
Kỷ lại nhiều việc nhận bưu đều do tôi nhận.
Nhận món cũng là nhận, nhận cả cũng là nhận.
Hai người bạn cùng còn lại mặt dày mã lấy hàng tôi, tôi lại dài.
Tôi bưng chồng bưu cao hơn cả người, khó nhọc lên tầng ba, tường nghỉ chút, vừa định tay ra gõ cửa thì nghe thấy Kỷ thong thả vọng ra từ trong.
“Hạ Kỳ ấy à, ngốc…”