“Chà! Lão tứ, giờ cậu còn nổi tiếng hơn cả lão tam rồi đấy.” Lão đại đưa điện thoại tới trước mặt tôi: “Trên trang web trường toàn người hỏi thông tin liên lạc của cậu.”

“Khà khà, hay tớ b/án thông tin của cậu rồi chia tiền năm mươi năm mươi nhỉ?”

“Được đấy. Tớ bảy phần, cậu ba phần.”

“Lục Quan Kỳ đâu rồi?”

Lão nhị vừa chơi game vừa đáp: “Ra thư viện rồi.”

“Không phải lát nữa có liên hoan sao?”

“Chắc sắp về rồi, để tớ hỏi trong nhóm xem?”

Nhìn thời tiết bên ngoài, tôi lo lắng: “Sắp mưa rồi.”

Cuối hè trời đổi gió như chong chóng, vừa mới nắng rực đã vần vũ mây đen. Gió gào thét cuốn từng đợt qua hàng cây dưới ký túc xá.

Tôi cầm ô lên: “Mấy cậu đi trước đi, tớ ra thư viện đón Lục Quan Kỳ rồi tới thẳng đến quán sau nhé.”

Linh cảm của tôi không sai, vừa đi được nửa đường mưa đã xối xả đổ xuống.

Từ xa đã thấy bóng Lục Quan Kỳ đeo cặp đen đứng dưới mái hiên thư viện.

“Sao không vào trong đợi?”

Thấy tôi, hắn hơi gi/ật mình rồi khẽ mím môi: “Ra hít thở chút.”

“Đi ăn thôi.”

Buổi liên hoan lớp tổ chức ở phố ẩm thực sau trường. Lục Quan Kỳ lách người vào chung ô. Hắn cao quá, tôi phải giơ tay qua đầu mới che hết được.

Dưới ô tĩnh lặng, chỉ còn tiếng mưa lộp bộp trên tán ô và tiếng bước chân dẵm lên nước. Chẳng hiểu từ khi nào giữa chúng tôi đã xuất hiện khoảng lặng này.

Từ sau lần hắn ốm dậy, đã lâu rồi chúng tôi không có dịp ở riêng. Tôi bận rộn với vai trò lớp trưởng tạm thời, còn hắn thường lảng vảng ở thư viện.

Không biết có phải hắn đang tránh mặt để tôi đỡ ngại ngùng hay không. Nhưng thật ra, tôi đâu thấy ngại...

Hạt mưa phương Nam mỏng manh mà dai dẳng, len lỏi cả vào tâm tư. Vài sợi nước lắt lay lọt qua mép ô. Cánh tay Lục Quan Kỳ chợt đỡ lấy cán dù, khẽ nghiêng hẳn về phía tôi.

“Sức khỏe dạo này sao rồi?”

“Ổn hơn rồi.”

Câu trả lời dần chìm vào lặng thinh.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thuốc Ức Chế Của Chú Cún Mít Ướt

Chương 15
Tôi là một Beta vô cùng bình thường, nhưng lại là thuốc ức chế hữu hiệu nhất của Mạnh Kỳ Niên. Để chữa trị chứng rối loạn pheromone của hắn, cha hắn đã bỏ ra một khoản tiền khổng lồ để "mua" tôi trong 5 năm. Mạnh Kỳ Niên trong kỳ mẫn cảm thì bám người và ngoan ngoãn, ôm tôi gọi là "vợ", rồi hôn hít cọ xát. Nhưng sau khi kết thúc, hắn lại buông lời cay nghiệt với tôi: "Chẳng qua chỉ là công cụ, còn tưởng mình quan trọng lắm sao." Cho đến một lần, trong bữa tiệc xuất hiện một Omega có độ khớp 90% với hắn. Tôi nghĩ đã đến lúc nhận tiền rồi rời đi, thế nên nói lời chia tay và nhanh chóng biệt tăm. Nhưng Mạnh Kỳ Niên, kẻ vốn luôn vô tâm lại phát điên đập phá tan nát cả bữa tiệc. Hắn tự mình rạch tuyến thể, vừa khóc vừa chạy đến cầu xin tôi: "Vợ ơi, về đi mà… hu hu… Anh là cún ngoan mà… đừng bỏ anh mà…"
1.08 K
2 Cháo Ấm Chương 17
5 Dưới Tro Tàn Chương 21
9 Vào Hạ Chương 17
11 Trúc mã ghét Omega Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm