20.
Ta vác một cái đầu mới vừa ch/ặt đi sân vườn.
Tiện ném đi.
Cái đầu lốc cốc vài vòng đất.
Trên mặt nhuộm đầy m/áu, đỏ kinh diễm.
Nhìn đám hộ vệ do Hứa Ngọc mang “Đầu của tiểu thư các ngươi đây, nếu như phục, muốn ân oán cứ là được.”
Cái đầu lông lốc đất còn tứa m/áu.
Nhuộm đỏ một mảnh.
Đối với những gần m/áu ra đã vương vãi góc áo và giày của họ.
Người đều như hến, vẻ mặt nhợt sợ hãi.
Vội vàng cúi đầu xuống.
“Không, dám.”
Âm sắc khắc Ngọc, nữ nhi của đại đô đốc hôm nay tinh thần suy sụp trọng, bị thổ phỉ ch/ặt đầu mà đột tử.”
“Vâng!”