"Ha, ha ha, ha ha ha ha!"
Chị gái bỗng ôm lăn lộn, miệng nhưng ánh lại hung dữ như muốn ăn tươi sống người.
Khuôn mặt dữ tợn khiến nỗi bất an trong lòng tôi dần lan rộng.
Chị đêm thật sự có chút bình thường…
"Sột soạt, sột soạt…"
Âm thanh lùng và trong phòng tôi.
Chị ngừng cười, đứng sững nơi cửa, ánh đờ đẫn nhìn chằm chằm vào tôi.
"Sột soạt…"
Tôi kinh hãi nhìn xuống sàn, mới phát hiện tiếng động kia phát ra chị.
Tóc chị mọc nhanh như đi/ên, tựa thác nước đổ vai xuống lưng, bắp chân, rồi nhanh chóng chạm đất.
Những sợi mặt đất như dây leo, tiếp tục nhanh khắp nơi.
Chị nghiêng đầu, ngón tay vặn vẹo mớ mình.
"Em gái tội nghiệp, quả nhiên chẳng hiểu gì cả."
"Đồ ngốc như mày, sao dám cùng Dương Tuyên khiêu vũ?"
"Mày thèm thứ thuộc về tao."
Lời chị vừa dứt, những sợi đang lo/ạn bỗng đổi như lũ rắn đen ngoằn quấn lấy nhau lao về phía tôi.
"Áaaaa!"
Tôi nhịn nữa, thét một tiếng thê lương.
Chị sao?
Đúng vậy, chị nhất yêu quái, gh/ê sợ!
Vừa hét gọi bố tôi vừa nhảy giường bệ cửa sổ.