Ở bên Hứa Kiều khiến th/ần ki/nh tôi lúc nào cũng căng như dây đàn, tim đ/ập chân run lo sợ cho sinh mạng bé nhỏ của mình.
Giờ đây tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Tôi tìm đến một cửa hàng bánh bao ở trung tâm thương mại cách xa trường học để ăn tối.
Trong lúc đợi đồ ăn, tôi mở điện thoại kiểm tra tin nhắn.
Càng xem càng kinh ngạc.
Đúng là không hổ danh tra nam, danh bạ hơn nghìn người, toàn là trai xinh gái đẹp, lại còn nhắn những lời đầy ẩn ý.
Nếu không nhờ nhan sắc điển trai, sớm đã bị tố cáo là bi/ến th/ái rồi.
Tôi xóa sạch đám người đó, lướt đến khung chat với Hứa Kiều.
Trước khi tán tỉnh thành công thì còn tử tế, sau khi yêu nhau thì chỉ do Hứa Kiều nhắn tin trước, còn tôi thì hoặc hờ hững, hoặc m/ắng nhiếc thẳng mặt.
Duy chỉ có tin nhắn chia tay hôm qua là Hứa Kiều không hồi đáp.
Cảm thấy áy náy, tôi chủ động soạn tin nhắn gửi cho cậu ấy: [Vợ yêu, ngoan ngoãn ở nhà, ngày mai hẹn hò nhé.]
Cách xưng hô này được dùng lúc tôi còn theo đuổi cậu ấy, tuy hơi sến sẩm nhưng rất đúng phong cách của nguyên chủ.
Bên kia lập tức phản hồi: [Ừm! A Trì cũng nhớ nghỉ ngơi đi nhé! Hôm nay tớ vui lắm!]
[Yêu chồng nhiều!]
Hàng loạt tin nhắn ồ ạt chiếm lĩnh khung chat.
Tôi đành gửi lại: [Tớ cũng yêu cậu.]
Rồi gửi thêm biểu tượng trái tim đỏ, Hứa Kiều lại gửi liên tục mấy chục cái, như muốn diễn tả hết tâm trạng.
Tôi bất lực tắt điện thoại.
Ăn xong, tôi lang thang bên ngoài đến tối mịt.
Căn hộ kia đã trở thành nỗi ám ảnh, tôi không dám về nên định ra khách sạn ở tạm.
Có lẽ sau này sẽ tính đến chuyện chuyển nhà hoặc về ký túc xá trường.