Sau khi đến phòng y tế, bác sĩ chẩn đoán tôi bị hạ đường huyết, liền truyền một chai glucose cho tôi. Lục Chiêu ngồi một bên trông tôi, thỉnh thoảng lại liếc tôi một cái.
Có vẻ như anh ấy muốn trò chuyện với tôi nhưng vì chúng tôi không quá thân nhau nên anh ấy ngại mở lời, chỉ đành nhìn chằm chằm vào chai nước truyền dịch.
Nhân lúc anh không để ý, tôi lén đưa tay ra, định chạm vào ngón út của anh để tr/ộm chút dương khí.
Nào ngờ Tiểu Dương và Lão Hoàng đột nhiên xông đến.
Tiểu Dương xách bánh kem chạy vào rất ồn ào, dùng tay xoa mặt tôi.
"Em bé đáng thương sao lại yếu ớt thế, có đói không?"
Bụng tôi đúng lúc kêu ùng ục. Tôi e thẹn gật đầu: "Hơi đói."
Tiểu Dương lập tức mở hộp bánh, "Nào, anh đút cho em."
Nhưng thứ tôi cần không phải là bánh. Tôi ngại ngùng mím môi, muốn đuổi cậu ấy đi:
"Anh Tiểu Dương, em muốn ăn đùi gà, anh có thể đi m/ua giúp em không?"
Tiểu Dương mềm lòng, nói : "Đồ tham ăn, chờ chút nhé, tôi đi ngay đây."
Lão Hoàng đón lấy hộp bánh, tôi lập tức nhìn cậu ấy với vẻ tội nghiệp.
"Anh Đại Hoàng, tôi còn muốn gặm đầu thỏ nữa."
Lão Hoàng gi/ật mình, vừa định đi m/ua, lại khó xử dừng lại.
"Chỗ này cách nhà ăn khá xa, hay là để tôi đút cho cậu vài miếng lót dạ trước?"
Lục Chiêu đang im lặng bỗng đưa tay đón lấy chiếc bánh. "Tôi đút cho cậu ấy, cậu đi đi."
Khi Lão Hoàng đi ra khỏi cửa, Lục Chiêu ngồi xuống mép giường, xiên một miếng kem đút vào miệng tôi. Không hiểu sao, tôi cảm thấy tâm trạng anh ấy đang không tốt.
Tôi nắm ch/ặt tay đầy mồ hôi, nhỏ giọng xin lỗi: "Xin lỗi, Lục Chiêu, làm phiền cậu rồi, hay là đợi truyền xong tôi tự ăn vậy."
Lục Chiêu mím ch/ặt môi, nét mặt càng khó coi hơn.
“Không sao."
Anh đáp cứng nhắc, rồi lại xiên một miếng bánh lớn.
Miệng tôi nhỏ, chỉ ăn được nửa miếng, phần kem còn lại vô tình rơi xuống, Lục Chiêu vội đưa tay ra đỡ làm tay anh dính đầy kem.
"Xin lỗi, xin lỗi!"
Tôi sợ đến nỗi lông suýt dựng đứng, sợ anh sẽ gh/ét tôi. Tôi không kịp nghĩ gì mà vội vàng kéo lấy lòng bàn tay anh liếm sạch.
Ngón tay Lục Chiêu run lên, cả cánh tay đều căng cứng. Sau đó tôi mới chợt nhớ ra hành động "liếm lông" trong xã hội loài người hình như là rất bất lịch sự.
"Xin lỗi." Tôi cúi đầu không dám nhìn biểu cảm của Lục Chiêu, "Lần sau tôi sẽ không làm thế nữa."
Lục Chiêu muốn nói lại thôi, một lúc sau anh thở dài, đặt chiếc bánh sang một bên.
"Hồ Lê Lê, có một chuyện tôi muốn hỏi cậu lâu rồi.”
Giọng anh trầm thấp, mang theo sự e ngại: "Tôi có làm điều gì sai khiến cho cậu phiền lòng không?”