Hồ Ly Xuống Núi

Chương 3

26/07/2025 20:16

Sau khi đến phòng y tế, bác sĩ chẩn đoán tôi bị hạ đường huyết, liền truyền một chai glucose cho tôi. Lục Chiêu ngồi một bên trông tôi, thỉnh thoảng lại liếc tôi một cái.

Có vẻ như anh ấy muốn trò chuyện với tôi nhưng vì chúng tôi không quá thân nhau nên anh ấy ngại mở lời, chỉ đành nhìn chằm chằm vào chai nước truyền dịch.

Nhân lúc anh không để ý, tôi lén đưa tay ra, định chạm vào ngón út của anh để tr/ộm chút dương khí.

Nào ngờ Tiểu Dương và Lão Hoàng đột nhiên xông đến.

Tiểu Dương xách bánh kem chạy vào rất ồn ào, dùng tay xoa mặt tôi.

"Em bé đáng thương sao lại yếu ớt thế, có đói không?"

Bụng tôi đúng lúc kêu ùng ục. Tôi e thẹn gật đầu: "Hơi đói."

Tiểu Dương lập tức mở hộp bánh, "Nào, anh đút cho em."

Nhưng thứ tôi cần không phải là bánh. Tôi ngại ngùng mím môi, muốn đuổi cậu ấy đi:

"Anh Tiểu Dương, em muốn ăn đùi gà, anh có thể đi m/ua giúp em không?"

Tiểu Dương mềm lòng, nói : "Đồ tham ăn, chờ chút nhé, tôi đi ngay đây."

Lão Hoàng đón lấy hộp bánh, tôi lập tức nhìn cậu ấy với vẻ tội nghiệp.

"Anh Đại Hoàng, tôi còn muốn gặm đầu thỏ nữa."

Lão Hoàng gi/ật mình, vừa định đi m/ua, lại khó xử dừng lại.

"Chỗ này cách nhà ăn khá xa, hay là để tôi đút cho cậu vài miếng lót dạ trước?"

Lục Chiêu đang im lặng bỗng đưa tay đón lấy chiếc bánh. "Tôi đút cho cậu ấy, cậu đi đi."

Khi Lão Hoàng đi ra khỏi cửa, Lục Chiêu ngồi xuống mép giường, xiên một miếng kem đút vào miệng tôi. Không hiểu sao, tôi cảm thấy tâm trạng anh ấy đang không tốt.

Tôi nắm ch/ặt tay đầy mồ hôi, nhỏ giọng xin lỗi: "Xin lỗi, Lục Chiêu, làm phiền cậu rồi, hay là đợi truyền xong tôi tự ăn vậy."

Lục Chiêu mím ch/ặt môi, nét mặt càng khó coi hơn.

“Không sao."

Anh đáp cứng nhắc, rồi lại xiên một miếng bánh lớn.

Miệng tôi nhỏ, chỉ ăn được nửa miếng, phần kem còn lại vô tình rơi xuống, Lục Chiêu vội đưa tay ra đỡ làm tay anh dính đầy kem.

"Xin lỗi, xin lỗi!"

Tôi sợ đến nỗi lông suýt dựng đứng, sợ anh sẽ gh/ét tôi. Tôi không kịp nghĩ gì mà vội vàng kéo lấy lòng bàn tay anh liếm sạch.

Ngón tay Lục Chiêu run lên, cả cánh tay đều căng cứng. Sau đó tôi mới chợt nhớ ra hành động "liếm lông" trong xã hội loài người hình như là rất bất lịch sự.

"Xin lỗi." Tôi cúi đầu không dám nhìn biểu cảm của Lục Chiêu, "Lần sau tôi sẽ không làm thế nữa."

Lục Chiêu muốn nói lại thôi, một lúc sau anh thở dài, đặt chiếc bánh sang một bên.

"Hồ Lê Lê, có một chuyện tôi muốn hỏi cậu lâu rồi.”

Giọng anh trầm thấp, mang theo sự e ngại: "Tôi có làm điều gì sai khiến cho cậu phiền lòng không?”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Hoàng Hậu Thôi Lệnh Dung

Chương 7
Sau khi chết bốn mươi chín ngày, nắp quan tài của ta rốt cuộc cũng không còn chịu nổi nữa. Tiếng khóc ở đầu mộ vang dội từng hồi, thê lương đến mức ngay cả tiếng quạ hoang nơi loạn táng cũng bị át đi. Khốn nỗi, tiếng khóc ấy còn cứ ngắt quãng, nghẹn nghẹn, khiến ta nằm trong quan tài nghe mà bức bối khó chịu vô cùng. “Tiểu thư... hu hu hu... Tiểu Liên nhớ người lắm... Người có biết không, tên cẩu trượng phu, không, cái hạng súc sinh Phó Cảnh Văn kia, sắp sửa nghênh thú Vinh Quốc quận chúa vào cửa rồi... Tiểu Liên nhất định phải thay người báo thù...” Nghe đến đây, ta thực chẳng thể nhẫn nhịn thêm được nữa. Một bụng oán hận xộc thẳng lên đầu. Ta nghiến răng, dùng những móng tay sắc nhọn mới mọc, cào rách nắp quan tài, tiếng ken két vang dội, rồi từ trong mộ ta bò ra. “Á—” Đúng lúc ấy, Tiểu Liên đang khóc đến nghẹn lời, ngẩng đầu thấy ta tóc rũ xõa xuống, cả người từ đất mà trồi lên, liền hét to một tiếng, ngất lịm ngay tại chỗ. Nói thật, với dáng dấp của ta bây giờ, hễ ai trông thấy cũng phải hồn bay phách tán. Ta tuy giữ được thần trí và ký ức, nhưng thân thể đã nổi đầy tử ban, sưng tấy thối rữa, mùi hôi nồng nặc, khó ai chịu nổi. Ta thở dài, khom người vỗ nhẹ, gọi Tiểu Liên tỉnh lại. Nhận ra quái vật diện mạo xấu xí kia chính là ta, nàng ngẩn người một thoáng rồi bỗng nhoẻn miệng cười. “Tiểu thư, nhất định là nhờ ngày ngày tiểu tỳ thành tâm dâng hương cầu khấn, ông trời mới thương xót cho người trở lại.” Nàng chẳng thèm để tâm đến thân xác hư thối của ta, hớn hở cõng ta trên lưng, loạng choạng bước về. “Tiểu thư, tốt quá rồi, chúng ta về nhà thôi.”
Báo thù
Cổ trang
Cung Đấu
75