Tôi quỳ trên thảm, lồng ng/ực phập phồng dữ dội vì nỗi nh/ục nh/ã.
Nhưng tôi không còn cách nào khác, vì mẹ tôi, tôi buộc phải đến đây thay mặt nhà họ Lương chuộc tội.
Tiếng mở cửa vang lên, tôi cúi gằm mặt không dám ngẩng lên.
Nghe nói Bùi Tri Kỷ - thái tử giới kinh thành - có ngoại hình x/ấu xí, tính khí thất thường, đặc biệt gh/ét người khác nhìn chằm chằm.
Bước chân giẫm lên tấm thảm mềm mại, dần tiến đến trước mặt tôi.
Chiếc sofa trước mặt hơi lún xuống, sau đó đôi chân dài thẳng tắp xuất hiện trong tầm mắt.
Tôi hơi tò mò ngước mắt lên nhìn: đôi chân thon dài săn chắc được bọc trong chiếc quần âu, phía trên là đôi bàn tay lớn với khớp xươ/ng rõ ràng, mạnh mẽ.
Trên đầu vang lên tiếng cười kh/inh bỉ, giọng nói hay nhưng khó đoán cất lên:
"Vị hôn thê bỏ trốn ngay ngày đính hôn, nhà họ Lương các người, quả là cho tôi nở mày nở mặt!"
Tôi cắn ch/ặt môi không dám lên tiếng.
Chuyện thái tử giới kinh thành Bùi Tri Kỷ bị vị hôn thê bỏ trốn trong ngày đính hôn, xảy ra hôm qua đã khiến cả thành phố dậy sóng.
Đừng nói đến giới thượng lưu, ngay cả toàn bộ kinh thành cũng xem đây là chuyện động trời.
Nếu không phải nhà họ Bùi lập tức ra lệnh phong tỏa thông tin, thì thứ scandal gi/ật gân này của giới nhà giàu chỉ sợ trong một ngày đã lan khắp cả nước.
Tôi nuốt nước bọt, làm ẩm cổ họng khô khốc vì căng thẳng.
"Chuyện đào hôn này là lỗi của Lương Hoan Hoan, nhà họ Lương chúng tôi xin nhận bất cứ hình ph/ạt nào, chỉ mong Bùi thiếu gia rộng lượng tha thứ."
Chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến tôi, nhưng khi Lương Hữu Tài bảo tôi đến c/ầu x/in Bùi Tri Kỷ tha thứ, tôi vẫn đến.
Nhận tiền người ta, giúp người ta giải nạn.
Nhà họ Lương không thể phá sản, ít nhất là trước khi họ trả đủ tiền cho tôi, họ không được phép phá sản!
Nếu mẹ tôi, một người thực vật, không được điều trị tốt nhất, bà sẽ mất đi hy vọng tỉnh lại. Như vậy thì có khác gì đã ch*t?
Và lúc đó, tôi…
Sẽ thực sự không còn người thân nào nữa…