Khách sạn âm dương

Chương 20

11/09/2023 18:08

Một lát sau, sương m/ù tan đi thì tôi mới có thể nhìn rõ được cảnh tượng bốn phía.

Bây giờ tôi đang mặc một bộ đồng phục màu xanh lam đã được giặt sạch, có hơi nhàu nhĩ, đứng trong một con hẻm tối tăm, không rộng rãi, dùng mắt ước chừng thì chiều rộng của con hẻm này cũng chưa tới ba mét.

Còn sau lưng tôi là một bức tường màu đỏ thẫm và thô ráp, bức tường không bằng phẳng, để lộ ra từng khối gạch màu nâu đỏ ghép nên bức tường này.

Tôi rất muốn rời đi, nhưng không hiểu sao lại không thể cử động được, một nỗi sợ hãi vô hình khiến tôi cứ dính ch/ặt lưng vào bức tường này, mà bức tường thô ráp cọ vào lại khiến lưng tôi có cảm giác đ/au đớn.

Dù đ/au đến mức làm trán tôi toát ra một lớp mồ hôi lạnh nhưng tôi lại vẫn cứ nép sát vào phía sau một cách kỳ lạ, như thể chỉ bức tường này mới có thể cho tôi một chút cảm giác an toàn nhỏ nhoi.

“Các anh em, con khốn này quả nhiên là ngoan ngoãn chờ chúng ta ở đây này, ha ha ha…”

Một nỗi sợ hãi dâng lên từ tận đáy lòng khiến tôi lại dính sát lưng vào tường thêm lần nữa, nhưng trừ cảm giác đ/au đớn ra thì những thứ khác đều chẳng ăn thua gì cả. Có mấy người từ từ đi ra từ trong bóng tối.

Tên cầm đầu cũng mặc đồng phục, giơ chân lên đ/á vào mặt tôi.

Gáy tôi đ/ập mạnh vào bức tường đằng sau, một cơn đ/au âm ỉ truyền tới từ sau đầu rồi lan ra toàn thân khiến tôi hít một ngụm khí lạnh.

Đằng sau gáy có hơi dinh dính, là m/áu.

Sau đó, bọn họ tẩn tôi một trận, vừa đ/á/nh vừa ch/ửi bới, như thể trong mắt bọn chúng, tôi không phải là con người mà là một thứ còn không bằng cả s/úc si/nh.

Một hồi sau, bọn chúng đ/á/nh mệt rồi, thấy tôi mặt mũi đã bầm tím và sưng tấy thì liền đổ chai sữa lên người tôi, huýt sáo rồi ung dung bỏ đi,

Cả người tôi như thể bị người ta tháo rời ra rồi lắp lại, chỗ nào cũng đ/au, hít thở thôi cũng đ/au đớn.

Tôi rất sợ đ/au. Tôi chỉ có thể nín thở một lúc, đến khi sắp ngạt thở rồi thì mới dám há miệng ra tham lam hít một ngụm không khí thật lớn.

Tôi như con cá mắc cạn, muốn sống nhưng lại không có điều kiện để sống.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Tôi nghe thấy tiếng lòng của mục tiêu công lược

Chương 10
Tôi đã công lược Tần Hoài suốt 3 năm, làm người “vợ” hiền thục nhất, chăm sóc anh từng li từng tí, vậy mà vẫn chẳng thành công. Hệ thống thở dài: [Cậu là lứa kém nhất mà tôi từng dẫn dắt.] Sau khi rời khỏi hệ thống, tôi thấy cả người nhẹ nhõm. Tôi biết Tần Hoài chưa từng thích tôi, kết hôn với tôi cũng chỉ là vì tức giận với bạch nguyệt quang mà thôi. Hôm đó, tôi vẫn đưa tập tài liệu cho anh, nhưng lần đầu tiên không chủ động hôn anh, cũng chẳng nói câu “em yêu anh”. Tôi nhìn môi Tần Hoài không hề động đậy, nhưng trong tai lại vang lên giọng nói của anh: [Sao hôm nay vợ không hôn mình? Bây giờ mình sống được là nhờ nụ hôn buổi sáng của vợ đấy, có phải hôm qua mình quá hung dữ với em ấy không? Cái hệ thống chết tiệt này bắt mình phải làm lốp dự phòng bám đuôi, vợ tốt thế này sớm muộn cũng bị mình dọa chạy mất. Thật muốn đè em ấy xuống ngay cửa ra vào rồi… Bíp bíp bíp…] Sáng sớm tinh mơ, tôi chỉ cảm thấy tai mình vừa bị tra tấn…
456
4 Hàng hạng hai Chương 17

Mới cập nhật

Xem thêm