Khi áp giải đến, tượng thật buồn cười. Mẹ cùng, còn thì ra vẻ ngơ ngác tội.
"Mấy anh ơi, chắc nhầm lẫn không? Con là nhân mà, tinh thần cháu ổn định được một chút..."
Đột nhiên c/òng tay nghi gi*t người. ngồi một góc, thích thú ngắm nhìn. rụt núp lưng mẹ. Nghe đâu bà mẹ bận bịu suốt ngày, mấy khi quan tâm con. Lúc là bà đ/au lòng, áy náy, nên cưng chiều hết mức.
Cô bé phải cảm ơn đúng, nhờ được chút mẫu tử ấm áp hằng khao khát.
Tạ Tú Tú giờ phút vẫn rất kiềm chế. Chị ấy không vào x/é x/á/c đối lẽ chờ vấn. Cảnh đưa ra chiếc điện thoại. trợn mắt: "Cái là..."
Nữ mặt mày đỏ bừng: chuyển sang chế độ khai không? không thì đã điều tra cô."
Bà tức gi/ận là phải, bởi hôm đó chính bà đã ôm đang khóc nức nở để an ủi. Giờ cảm như lừa dối.
Vương lập tức gào lên: "Tôi là nhân mà! Chuyện không liên quan tôi! tội..."
Tạ Tú Tú không được "Nạn nhân ư? con là cái gì? đòi lý! Nói con bé ch*t thế nào? Nói chứ!"
Giang Ngưng vội đứng dậy kéo chị lại: "Chị Tạ, bình tĩnh..."
Tôi bước tới an ủi: "Chuyện sắp sáng tỏ thôi." Nói liếc Hinh.
"Chị tức gi/ận thế, nhưng nói thì chưa biết bé gì…"
Giang Ngưng tròn mắt nhìn tôi. ra hiệu bảo nóng vội. nói ấy đứa trẻ ba tuổi cũng tin, nhưng một người lại tin thật chính là Vì trong khai của một lỗ hổng to đùng, giả vờ không phát hiện. là tưởng che giấu thành công.
Mấy đứa trẻ như thế này, sớm muộn gì cũng chính sự khôn lỏi của mình ch*t.