Đoàn Thần là đứa trẻ nhà hàng xóm, cũng là hình mẫu "con nhà người ta" trong truyền thống.
Thuở nhỏ mỗi khi tôi nghịch chó mèo, Đoàn Thần lại ngoan ngoãn ngồi trong nhà làm bài tập.
Tôi cầm cành cây cao ngang người chọc vào chậu xươ/ng rồng hắn để bên cửa sổ, "Đoàn Thần, xuống chơi đi."
Hắn không chịu, cứ khăng khăng làm bài.
Tôi tiếp tục chọc phá.
Xươ/ng rồng nhà hắn vài ngày lại bị tôi chọc nát một lần, sau cùng đành bỏ không trồng cây nữa.
Từ chuyện dùng ná cao su b/ắn vỡ cửa kính nhà người ta đến trốn học vào quán net, Đoàn Thần luôn là người xử lý hậu quả.
Tôi là đứa trẻ hoang không ai dạy dỗ, nên theo năm tháng, mẹ của Đoàn Thần cũng coi tôi như con mà lo lắng, chăm sóc.
Đánh thì đ/á/nh, m/ắng thì m/ắng, nhưng cũng khóc thầm khi thấy tôi đ/á/nh nhau mặt mũi đầy m/áu với người khác.
Tôi gần như sống ở nhà Đoàn Thần, quấn quýt bên hắn không rời.
Không biết có phải vì chơi chung với tôi lâu ngày không, Đoàn Thần dần học được cách trốn học, hút th/uốc, đ/á/nh nhau, và cả yêu đương sớm.
Chiếc áo đồng phục học sinh lỏng lẻo khoác trên vai, một tay ôm cô gái dịu dàng ngoan ngoãn, hắn nở nụ cười đắc chí với tôi, "Lê Dục Thành, đây là bạn gái tôi, xinh không?"
Mối tình đầu chớm nở bị cơn mưa phùn mùa mưa dập tắt.
Lần đầu tiên trong đời, tôi hối h/ận vì đã rủ rê Đoàn Thần làm chuyện x/ấu.
Chúng tôi ngầm hiểu bỏ qua chuyện này, nhưng không khí trong xe vẫn có chút ngột ngạt.
Đầu óc quay cuồ/ng, tôi nhắm mắt giả vờ ngủ.
Đoàn Thần lái xe trước giờ vẫn ổn định, chẳng mấy chốc nhạc trong xe được chỉnh nhỏ lại, nhiệt độ cũng trở nên dễ chịu.
Tỉnh dậy lần nữa thì xe đã dừng.
Giọng Đoàn Thần trầm khàn, đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
"Cô gái đó tốt đấy, nhưng không phải gu của con."
"Mẹ đừng lo nữa, con tự có chủ ý."
Mũi tôi ngửi thấy một chút mùi khói th/uốc, lẫn với mùi hương sạch sẽ đặc trưng trên người Đoàn Thần.
Tôi chợt nhớ ra, hình như mẹ hắn có giới thiệu cho hắn một đối tượng hẹn hò.
Họng tôi hơi khô rát, lười lên tiếng, tôi chỉ vẫy tay rồi mở cửa xe bước xuống.
Suýt nữa thì ngã chổng vó.
Cánh tay tôi bị một lực mạnh kéo lên, ngay sau đó tôi được ôm ch/ặt vào một vòng tay ấm áp.
Tay Đoàn Thần đặt lên trán tôi, "Sốt rồi, đừng có cố chấp."
"Bốp" một tiếng, hành động tôi nhanh hơn suy nghĩ, đ/á/nh vào tay Đoàn Thần.
Điếu th/uốc trên tay hắn chưa kịp dập, sợ làm tôi bỏng, hắn vô thức kẹp điếu th/uốc vào lòng bàn tay.
Hắn nhíu mày, phản ứng không lớn, nhưng tôi cảm nhận được nỗi đ/au không lời nào tả xiết.
"Xin lỗi, cậu không sao chứ?"
Đoàn Thần không đáp, một lúc sau mới cất giọng khàn khàn, "Hôm nay là lỗi của tôi, nhưng cậu đang sốt, tôi phải chăm sóc cho cậu."
"Đợi cậu khỏe lại, muốn xử tôi thế nào cũng được."
Tôi im lặng, để mặc hắn đỡ tôi về nhà.
Hành lang tối đen, phải đợi đến tầng mới sáng đèn.
Vì thế tôi không kịp nhìn rõ bóng người đang ngồi xổm trước cửa nhà mình.
Vừa bước ra khỏi thang máy, bóng đen ấy đã lao đến trước mặt, suýt chút nữa đã tóm được tay tôi.
Tôi chỉ cảm thấy eo đ/au nhói, Đoàn Thần kéo tôi ra sau, tiếp theo là tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Đèn hành lang bật sáng, tôi nhìn rõ khuôn mặt đ/au đớn méo mó kia - cha ruột tôi.