Trước đó đã thủ quẻ, sinh môn duy nhất nằm ngay trên con này.

Giang Hạo theo mọi cũng xuống, mấy chúng đạp nước giữa dòng, nhìn Đồng Uy bọn họ mắc ảo tưởng tự gi*t nhau.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

"Mọi đều chứ? Cứ theo dòng chảy, chắc chắn sẽ thoát đến nơi an toàn."

"Đáng sợ quá, hết h/ồn."

Chu sát sang tôi.

Giang Hạo trừng mắt với hắn.

"Cút ra chỗ khác!"

Chu rúm vội vàng quẫy nước về trước.

Dòng sâu nhưng chảy xiết, lội giỏi, dòng xoáy cuốn mấy đã chân tay rút. có Giang Hạo luôn bám sát cạnh, vịn hắn, hai ôm nhau trôi theo dòng nước.

Trong làn nước lạnh buốt, hơi thở nóng hổi của Giang Hạo tôi.

"Kiều Mặc Vũ, tôi...."

"Đừng mơ nữa, dù ch*t cũng nhận anh làm đồ đệ đâu."

Tôi trừng mắt, Giang Hạo thở dài bặt.

Khoảng nửa tiếng lênh trên nước, đột nhiên cả hất tung rồi rơi xuống. Không khí trong lành ùa mũi, ngẩng đầu nhìn màu trời đã tối đen, trăng sáng treo lơ lửng.

Dòng nước dần êm chúng lết bết trèo bờ.

Thoát hiểm mọi nức nở vì xúc động.

"Môn chủ, trên phiến nãy vẽ cái vậy? Sao mở ra xem?"

Trần Trinh nằm thở dốc cạnh, ánh mắt vẫn đầy tò mò.

Tôi chống tay nằm ngửa trên bãi cỏ.

"Ông Chúc thuật chứ?"

"Người có bệ/nh tìm th/uốc nhưng nếu chỉ quay về hướng Bắc mà cầu nói câu cũng chỉ là vô ích. Thần y thời cổ chữa bệ/nh chỉ cần niệm chú, hình vẽ trên phiến nãy chính là loại chú thuật."

Mọi mắt hiếu kỳ, Lâm Tân cười lạnh.

"Chú thuật? Ha ha, chỉ là thị lý thôi."

Chu xen vào:

"Đại sư Kiều, đây là loại chú vậy? Ngài giải sao?"

Tôi lắc đầu: "Không giải nổi, tinh thông chú thuật lắm."

"Bọn họ ở đây rồi. nghe tiếng rồi."

Không từ xa lại tiếng người, cảnh sát và đội c/ứu hộ đổ xô tới nườm nượp.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm

Tướng Gia Sủng Ái Ta

Chương 31
Sau khi liên tục đánh ba vị hôn phu đến mức bị hủy hôn, phụ thân ta cho rằng ta có chút vấn đề về tâm trí. Người vội vã vào cung diện kiến Thánh Thượng, khóc lóc cầu xin Bệ Hạ đưa ta vào Quốc Tử Giám để rèn giũa lại từ đầu. Nào ngờ... ta lại nhất kiến chung tình với mã phu trông ngựa ở học viện. Để dụ dỗ hắn cưới ta, ta cách dăm bữa nửa tháng lại giả vờ đáng thương chạy đến chuồng ngựa. Hôm nay thì bị thương ngã vào lòng hắn, mai thì bệnh nặng để hắn chăm sóc cả đêm, mốt thì cùng hắn thức trắng đêm đàm đạo nhân sinh lý tưởng... Mãi cho đến khi dỗ dành được chàng gật đầu, ta nửa đêm vượt tường về nhà báo tin mừng. Phụ thân nghe xong, xác nhận đi xác nhận lại người muốn tới cầu thân là một gã mã phu, liền vác cuốc rượt theo ta, thề phải đoạn tuyệt quan hệ máu mủ… Sáng hôm sau, mã phu thật sự đến cửa cầu thân. Hắn mặc áo bào thêu rồng cưỡi trên lưng ngựa, anh tư bừng bừng, phía sau là hàng trăm cấm vệ quân. Cha ta đang cầm cái cuốc chặn ở cửa, chuẩn bị cho mã phu mất mạng ngay tại chỗ, lập tức sợ đến quỳ rạp xuống đất. "Gần đây quên đốt vàng mã cho nương con rồi, thế nào lại dẫn cả tên Diêm Vương – thừa tướng đến cửa, nhìn cái thế này, chẳng lẽ hắn đến tịch thu gia sản nhà ta..." Ta:
Cổ trang
Hài hước
Ngôn Tình
2
Mù Là May Hả? Chương 25