Trước đó đã thủ quẻ, sinh môn duy nhất nằm ngay trên con này.
Giang Hạo theo mọi cũng xuống, mấy chúng đạp nước giữa dòng, nhìn Đồng Uy bọn họ mắc ảo tưởng tự gi*t nhau.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
"Mọi đều chứ? Cứ theo dòng chảy, chắc chắn sẽ thoát đến nơi an toàn."
"Đáng sợ quá, hết h/ồn."
Chu sát sang tôi.
Giang Hạo trừng mắt với hắn.
"Cút ra chỗ khác!"
Chu rúm vội vàng quẫy nước về trước.
Dòng sâu nhưng chảy xiết, lội giỏi, dòng xoáy cuốn mấy đã chân tay rút. có Giang Hạo luôn bám sát cạnh, vịn hắn, hai ôm nhau trôi theo dòng nước.
Trong làn nước lạnh buốt, hơi thở nóng hổi của Giang Hạo tôi.
"Kiều Mặc Vũ, tôi...."
"Đừng mơ nữa, dù ch*t cũng nhận anh làm đồ đệ đâu."
Tôi trừng mắt, Giang Hạo thở dài bặt.
Khoảng nửa tiếng lênh trên nước, đột nhiên cả hất tung rồi rơi xuống. Không khí trong lành ùa mũi, ngẩng đầu nhìn màu trời đã tối đen, trăng sáng treo lơ lửng.
Dòng nước dần êm chúng lết bết trèo bờ.
Thoát hiểm mọi nức nở vì xúc động.
"Môn chủ, trên phiến nãy vẽ cái vậy? Sao mở ra xem?"
Trần Trinh nằm thở dốc cạnh, ánh mắt vẫn đầy tò mò.
Tôi chống tay nằm ngửa trên bãi cỏ.
"Ông Chúc thuật chứ?"
"Người có bệ/nh tìm th/uốc nhưng nếu chỉ quay về hướng Bắc mà cầu nói câu cũng chỉ là vô ích. Thần y thời cổ chữa bệ/nh chỉ cần niệm chú, hình vẽ trên phiến nãy chính là loại chú thuật."
Mọi mắt hiếu kỳ, Lâm Tân cười lạnh.
"Chú thuật? Ha ha, chỉ là thị lý thôi."
Chu xen vào:
"Đại sư Kiều, đây là loại chú vậy? Ngài giải sao?"
Tôi lắc đầu: "Không giải nổi, tinh thông chú thuật lắm."
"Bọn họ ở đây rồi. nghe tiếng rồi."
Không từ xa lại tiếng người, cảnh sát và đội c/ứu hộ đổ xô tới nườm nượp.