- lâu q/uỷ, đ/áng s/ợ, chừng q/uỷ, nhiều nhiều q/uỷ.
- Thất Dạ diện bích, nói, thể bao lâu?
Có đệ khỏi hiếu kỳ, ra.
- Ta dám cuộc, buổi tối được.
Có đệ cuộc nói.
Cũng đệ hừ lạnh ra:
- Một buổi tối, hừ, ta xem, sợ đến khi trời tối, đến tè quần, phải hư danh chơi , tuyệt m/a!
Trong lúc nhất thời, nhiều đệ Nhan mồm miệng mười thảo luận, tất cả mọi q/uỷ, mà, cụ thể thế nào, tất cả mọi lại nên lời.
Trên thực tế, với cả hộ biến sắc, trưởng lấy Đế thuật trấn điềm nghĩ tới, ngày thứ hai trưởng bên vật lui ngoài, thể trấn lại điềm x/ấu bên Lâu.
Từ về sau, hộ hoặc đệ dám biết tự sức nghĩ trấn cả trưởng những càng thêm được.
Q/uỷ tọa lạc phía tòa Nhan là, toà địa tinh khí tạm điều, khi m/a quái lan ra, nguyện đến vùng đệ Nhan nguyện đây hành.
Hiện tại, vùng chính cảnh nhất sụp, cả phạm vi hơn mười dặm nhất sụp, cây đều lộ yếu, hồ điềm x/ấu ảnh hưởng vậy.
Nghe nói, đệ toà tự thành mạch, tòa phồn mà, về sau m/a quái, liền đầu tiêu điều sụp, đến về sau đệ nguyện lại bước này.
Khi Thất Dạ đứng phong, trông về phía vùng sơn hà khỏi trầm cảnh nhất sụp, đệ đứng ta ẩn ẩn thể được bất an, hồ mặt dâng tà khí.
Trên đến nay, lịch đại đệ Nhan cho rằng điềm xem phải đạo lý.
Cùng đứng phong, giác lạnh sưu sưu, chằm chằm vào, để nguyên cớ nổi gà, nếu phải Thất Dạ đồng nguyện địa phương quái này.
Lấy lại tinh thần, lại tòa đứng vững phong, nhất xuống dốc, tòa được xưng hủ.
Thất Dạ trước khỏi nhẹ nhàng thở dài tiếng.
Q/uỷ mặc dù xưng thực tế, nó xây vô tinh vô hàm súc thú vị, nó xây tòa phong, tự thành, ta thấy nó toà làm thể.
Từ trang trí thể Nhan vô coi toà đáng tiếc, về sau bất Nhan bỏ nó.
Q/uỷ lâu diện tích mặc dù rộng, vô tinh thể được xưng tụng khéo léo đẹp đẽ, điều, hiện tại tích đầy tro đầy tơ nhện, dại mọc lan thậm chí cả sóc chim rừng an gia.
Đi giẫm sàn Ngọc chế thành, phát hồi vang chi chi, khí âm trầm, nhát gan chút sợ tới mức tè quần, đặc biệt sau khi hồi âm thanh ba ba ba vang lên, dơi tán lo/ạn, đây càng để thêm tăng nhiều hào khí quái.
- Nơi địa Nhan đáng tiếc, hiện tại hoàn toàn hoang phế.
Mạc hộ khỏi khái ra.
Nào hộ cả lòng Thất Dạ khỏi nhẹ nhàng thở dài tiếng, tưởng đó, đạo đằng đẵng, thời điểm Minh Tiên Đế Thiên tung hoành cửu thập địa, lầu truyền đạo cho Minh tiểu tử!
Nói việc làm Âm Nha, cười nhạo Minh tiểu đúng gì, nếu để cho học đàn mãi nghệ, sợ ch*t đói.
Tưởng đó, Minh Tiên Đế với cười nhạo khỏi cười ha hả.
Không Thất Dạ phó, hộ liền bề bộn đem bên bên ngoài sửa lại phen, chờ bọn dọn sửa lại, lúc sáng nhiều, hào khí âm trầm lúc ít, mặc dù thế, vẫn phần u ám .
Mạc hộ Thất Dạ trí tất cả vật phẩm cầu, lúc hướng Thất Dạ báo cáo.
Nhìn thoáng hộ trí, Thất Dạ nhẹ gật đầu, cuối ra:
- Được rồi, điều, ta ngủ đại chuyên môn làm căn phòng cho ta.
Còn có, Nhân, lấy đến cho ta cây đàn.
- Đàn? Lấy đàn tới làm gì?
Nghe được Thất Dạ kinh ngạc lần, bình thường nói, ít sĩ thú tao nhã đàn trăng này.
Lý Thất Dạ cười ra:
- Nơi bên cảnh tuyệt đẹp, ban đêm nếu thể trăng đạn khúc, sự tình hào hứng cỡ nào.
- Ách…
Nam đựng được nhẹ giọng ra:
- Sư huynh, chính ban đêm m/a quái, ngươi, cố tình đàn?
- Tiểu thúi, đừng hỏng hứng thú ta, đi!
Lý Thất Dạ niên mười ba mười bốn tuổi thế, lại m/ắng tiểu tử, hồ chút ông cụ non,nhưng lại cười hì chạy mất.
Thời điểm sư đồ thu xếp, Sương Nhan theo hồ đặc biệt lưu tòa nàng nghiêm túc cẩn thận quan sát hồ buông tha bất kỳ chi tiết nào.
Lúc Sương Nhan quan sát bốn cây cột bên đại lúc nhất thời nhập thần.
Bốn cái trụ lớn, Ngọc chế, trải vô số tẩy lễ, bất kỳ đục hủ, phía cây trụ, đường vân rậm rạp chằng chịt.