10.
Hôm có điểm của kỳ thi thử, ai nấy đều hồi hộp.
Tôi sợ phải đối diện với thành tích của bản thân lắm.
Nhan Kính Trình thì ngược lại, cậu ta mừng như đi/ê/n khoe bảng điểm với tôi.
“Giang Tri Quỳ, cậu nhìn bảng điểm đi, lần này điểm Toán của mình hơn Trần Nhất Dã 0.1 điểm đấy.”
Tôi lấy tay che mắt lại, không dám nhìn phiếu điểm.
Nhanh Kính Trình biết tôi nhát gan, bèn ngồi lên mặt bàn phía trước tôi.
“Nếu cậu không dám xem, thì để mình đọc cho nghe nhá…”
Tôi khẽ nói c/ắt ngang: “Từ từ, cậu đừng đọc, để mình bình tĩnh đã.”
Bỗng nhiên, Trần Nhất Dã xuất hiện ở cửa lớp.
“Giang Tri Qu/ỳ__”
Nghe thấy anh gọi, tôi vội buông tay che mắt.
Nhan Kính Trình không vui.
“Cái con người này quá đáng gh/ê, Trần Nhất Dã bảo cậu làm gì cậu cũng làm, không thèm che mắt nữa à…”
Trần Nhất Dã đứng ở cửa, khóe miệng cong cong.
Lúc này đang là giờ ra chơi, trong lớp kẻ nói người cười, ồn ào, nhốn nháo, đủ các loại tạp âm.
Chẳng biết tại sao, ngay lúc thấy Trần Nhất Dã, sự ho/ảng h/ốt trong tôi lại dần lắng xuống.
Tôi đứng dậy, bước nhanh về phía Trần Nhất Dã.
“Có điểm rồi.”
Trong ánh mắt Trần Nhất Dã mang theo niềm vui.
Tôi nhận tờ bảng điểm từ trong tay anh, hít một hơi thật sâu, đầu ngón tay lướt trên những cái tên trên danh sách bảng điểm.
Lần đến tên mình ở mặt sau tở giấy, ô điểm Toán hiện lên con số to chình ình 122 điểm.
Thành tích này quá đỗi bình thường.
Nhưng mà tôi nhớ rõ ràng về kỳ thi thử trước khi tôi trọng sinh, điểm Toán của tôi lần đó đã gần đạt mức 140 điểm rồi.
Làm lại lần nữa mà không bằng lần đầu.
Nếu tôi không đủ xuất sắc, có khi nào tôi không thể khiến Trần Nhất Dã thích mình một lần nữa.
Giang Tri Quỳ đây sẽ dần phai mờ rồi trở thành một nhân vật quần chúng trong cuộc đời anh.
Tôi chẳng thể nào tác động vào việc chọn chuyên ngành học của Trần Nhất Dã, chứ chưa kể đến việc được sánh vai bên anh, cùng xuất hiện trên bảng Trạng Nguyên.
Dòng ký tên khi đỗ đại học xưa kia, chỉ còn là ký ức thuộc về một mình tôi, sẽ không có người thứ hai biết được.
Quan trọng nhất là, nếu không thể thay đổi chuyên ngành của Trần Nhất Dã, kết cục của anh vẫn phải đối mặt với cái ch*t.
Cảm giác thất bại ào tới, bao trùm tâm trí tôi.
Tôi đã cố gắng hết mình học lại từng đó kiến thức, thực sự nghiêm túc phấn đấu.
Ấy mà, kết quả vẫn luôn không như mong đợi.
Tôi cố kìm nước mắt.
“Cảm ơn cậu, Trần Nhất Dã.”
“Nhưng mà mình rất xin lỗi, đã khiến cậu thất vọng rồi.”
Đến chính bản thân mình mà tôi còn không vượt qua được, nói gì đến Trần Nhất Dã.
Tôi không thể chịu được nữa, quay người rời đi.
11.
Cuối cùng, tôi chạy đến sân vận động, dừng lại ở trước bể bơi lớn.
“Giang Tri Qu/ỳ!”
Thế mà Trần Nhất Dã lại chạy theo đến đây.
Đôi mắt tôi ầng ậng nước, giọng điệu hèn nhát: “Trần Nhất Dã, mình nhất định sẽ cố gắng hơn.”
Xin cậu đừng bỏ mình, cũng xin cậu…đừng thích người khác.
Đáng tiếc là anh ấy không nghe được tiếng lòng của tôi.
Trần Nhất Dã nhíu mày nhìn tôi, giống như này hôm đó tôi trọng sinh trở về.
Chỉ là lúc này, anh có chút gấp gáp hơn.
“Không sao đâu, còn một thời gian nữa mới thi đại học, mình sẽ tiếp tục dạy cậu học, chúng ta vẫn còn thời gian.”
Tôi lui về phía sau một bước, vừa như không tin lời anh nói, vừa là lo lắng đến nỗi hoảng lo/ạn mà òa khóc thật to.
“Người mình thích, không cần phải phù hợp với bất kỳ tiêu chuẩn nào.”
Anh tiến lên phía trước một bước, ánh mắt khẩn thiết.
“Thi được 140 điểm là nói linh tinh thôi.”
“Giang Tri Qu/ỳ.”
“Mình thích cậu, những lời này là thật lòng.”
Giọng anh không cao không thấp, vừa đủ lọt vào tai tôi.
Cứ như vừa nuốt một quả trám vào trong lòng vậy, vị chua chát xông đến hốc mắt.
Niềm vui vì được tỏ tình chẳng tồn tại được mấy giây đã ngay lập tức bị sự đ/a/u lòng vô biên nuốt chửng.
Ngày chia ly như quả b/o/m hẹn giờ đang đếm ngược, treo giữa tôi với Trần Nhất Dã.
Điều tôi muốn là Trần Nhất Dã số/ng sót.
Tôi nói tiếp: “Trần Nhất Dã, cậu nghĩ là chỉ vì mình thích cậu nên mới nhất quyết phải thi bằng được 140 điểm à?”
“Thực ra thì không chỉ có vậy, mình còn muốn chứng minh cho cậu thấy, mình nói được làm được.”
“Đối với mình, vì thích cậu mà việc khó đến đâu mình cũng có thể làm được. Bây giờ cậu nói cậu thích mình, vậy chuyện mình muốn cậu có thể làm được không?”
Trần Nhất Dã toàn thân sững sờ.
“Cậu định nói gì?”
Tôi nắm ch/ặt bàn tay, kìm nén cơ thể đang ru/n rẩ/y.
“Mình xin cậu, Trần Nhất Dã, cậu có thể…suy nghĩ việc đổi nguyện vọng đại học một lần nữa không?”
Tôi nhìn biểu cảm của Trần Nhất Dã dần căng cứng.
“Tại sao?” Anh hỏi lại.
Trên khuôn mặt dần ngập tràn thất vọng.
Đây vốn nên là một dịp lãng mạn, lại vì sự ngoan cố của tôi mà rối tung rối m/ù.
“Chuyện mình muốn làm, với người mình thích, mình nhất định phải chọn một trong hai mới được à?”
“Cậu khó chịu với ước mơ của mình à?”
Trần Nhất Dã cắn ch/ặt hai hàm.
Tôi lùi về phía sau một bước, nghe anh nói vậy không tránh được k/ích độ/ng.
“Tại vì cậu sẽ ch*t.”
“Mặc kệ cậu có tin hay không, từ trước tới giờ mình chưa từng thấy bảng nguyện vọng của cậu, nhưng mình thấy được tương lai của chúng ta.”
“Ở tương lai đó, rõ ràng cậu đã đồng ý với mình, nói rằng chúng ta sẽ kết hôn.”
Nước mắt tôi lã chã rơi đầy mặt.
“Nhưng cậu không hề cưới mình, cậu nuốt lời.”
“Trần Nhất Dã, cậu biết không.”
“Cậu vứt bò mình vào mùa đông năm 30 tuổi, rồi chính cậu rời đi.”
Trần Nhất Dã.
Anh là tên lừ/a đảo.
Em ghé/t anh thấu tận xươ/ng tủ/y.