Gả Cho Một Tên Qùe

Chương 18

16/07/2025 10:24

Có lẽ nhờ trời ấm áp, bệ/nh tình nhân dần thuyên giảm.

Bà không còn liệt nhưng thần kém hẳn so trước, thường ngồi dưới hải suốt chẳng ai biết bà gì.

Trình Hoàn Bích đến tìm một lần, hỏi nhân chăng.

Ta chỉ "Tỷ tỷ, sao đủ cách nhân?"

Nàng suy rồi gật đầu, sầu ra về.

Nửa tháng sau, thần của tới.

Xe ngựa của Trần Ngọc Nhi đậu cửa, mới chợt ấy.

"Từ biết nhà ngươi chẳng nhật, nên biệt bàn Phúc Lâu thọ."

"Trần tỷ, tốt quá." lao lòng nàng.

Ta quen nàng ba năm trước, chẳng duyên cớ, chỉ như rùa đậu xanh, tri kỷ từ đó thường lại.

Phúc Lâu là tửu lâu tiếng bậc nhất Tấn Đô, nghe đầu bếp đều là tay nghề tuyệt đỉnh đương thời.

Hôm không chỉ Trần Ngọc Nhi, còn tiểu thư khác đến chung vui.

Mọi người trò hồi lâu, ăn mới dọn đủ.

Có lẽ không vui, chẳng đụng đũa.

Trần Ngọc Nhi vậy, giò heo: "Hoàn giò heo này ngon lắm, nếm thử đi. Châu Châu thọ sao không ăn heo heo?"

Ta nghe nếm một miếng.

Bỗng cảm hương vị cả Tấn Đô ca tụng thật tầm thường.

Trần Ngọc Nhi ngon không ngớt, vừa tán từ trời nam đất bắc, cuối nhắc Tạ Chu.

"Hắn thật vận lớn, vây bắt giặc cư/ớp lần đến tai Thánh thượng, Thánh thượng lập triệu cung thưởng, nghe vàng chất đầy rương. Hắn thành nhân vật lẫy, dạo bao người xếp hàng tiệc. Mấy hôm nay, thượng úy, đi bình Bắc quận, hình như... hôm nay chính là lên đường..."

Từ lần trước, chưa từng Tạ Chu lần nữa.

Chỉ nghe vài mảnh tin vặt về hắn.

Nghe tin hắn úy, rằng sẽ lưu Tấn Đô.

Không ngờ hắn lên Bắc quận.

Nơi vốn bất ổn, chuyến đi này chẳng biết nguy hiểm gì.

Ta thẫn thờ, Trần Ngọc Nhi sau đó gì cũng chẳng rõ tai.

Chỉ ngồi bên, thỉnh thoảng gượng cười, canh như không đụng tới.

Một lúc sau, tiểu nhị Phúc Lâu bưng bát lên.

Đặt mặt cười tươi: "Nghe hôm nay thần, Phúc Lâu biệt tặng một bát trường thọ, chúc cát tường."

Ta không suy nhiều, lễ cảm tạ.

Rút túi thơm thưởng tiền, tiểu nhị vội khoát tay: "Không dám, không dám, là quà tặng, không cần thưởng."

Nói rồi nhẹn xuống lầu.

"Phúc Lâu thật tử tế."

Trần Ngọc Nhi thế, đẩy bát tới: "Hoàn nếm thử đi."

Ta không thiết ăn uống, nhưng khỏi lòng nàng, cúi đầu nếm một miếng.

Đầu chạm sợi mì, toàn thân chấn động.

Hương vị sao quen lạ, tựa hồ từng nếm nơi nào.

Ta kinh ngạc nhìn bát mì, nhưng đầu óc hỗn độn, mãi không ra.

Rốt cuộc, từng nếm đâu?

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm