Gương mặt Lưu Giản Dương thoáng hiện vui mừng, nhưng ngay sau đó đã hoảng lo/ạn: "Không được! A Sinh, nếu phá mất nguyên dương, dù chị có dùng đan sa và nhân tinh tiếp tục nuôi em, em cũng sẽ ch*t già mất."
Tôi khẽ cười lạnh lùng, áp sát môi hắn nhẹ cắn một cái. Mùi m/áu tanh ngọt pha lẫn vị th/uốc đắng tràn vào miệng tôi.
Khi hắn đ/au đớn co gi/ật, tôi thì thầm bên tai: "Là đàn ông, cậu nên biết... đàn ông trưởng thành không còn tri/nh ti/ết, cũng chẳng có thuần dương."
"Mấy người thực ra luôn tự lừa dối chính mình."
Dấu hiệu trưởng thành của đàn ông chính là di tinh. Khoảnh khắc đó, tinh khí đã tán, không còn gì gọi là thuần dương.
M/áu Lưu Giản Dương vẫn còn dương khí, bởi hắn chưa buông thả d/ục v/ọng, chưa qua âm dương hòa hợp. Nhưng thứ m/áu "đồng nam" hắn dùng pha xươ/ng cho tôi, có thứ dương khí cạn kiệt, thận tinh hao tổn.
Đã muốn dùng một túi máy đổi lọ Băng Phu Thủy, lại còn muốn...
Lưu Giản Dương nhìn tôi không tin nổi: "Vậy chị..."
"Tôi luôn nuôi dưỡng cậu mà." Tôi ngậm môi hắn, khẽ hút một ngụm.
Tôi là thạch sùng được đám đạo sĩ nuôi để lấy đan sa. Đương nhiên biết cách dưỡng ra đan dược tốt nhất.
Lưu Giản Dương, chính là viên nhân đan tôi tự tay nuôi dưỡng.
Rốt cuộc không có loại đan nào tốt hơn việc dùng nhân tinh làm thức ăn, lấy đan sa của bản thân làm phụ, lại dùng ngũ tạng người ủ suốt ngàn năm.
Cái gọi là tu thành chính quả quy ẩn non sâu, kỳ thực còn thiếu bước cuối - chính là viên nhân đan biết thở này của Lưu Giản Dương.
Những năm tháng dài đằng đẵng bên nhau, tôi đã không nỡ ăn viên nhân đan tự tay nuôi nữa. Lại sợ ở lâu trong động phủ sẽ hối h/ận, nên mới để hắn làm kẻ phàm nhân, rời xa tôi.
Không ngờ, hắn lại tham lam đến thế. Một viên nhân đan, vừa muốn trường sinh, lại đòi vinh hoa phú quý.
Phá hoại đạo hạnh của tôi, lại còn muốn giam cầm tôi lấy đan, vậy thì...
Hãy để hắn làm tròn bổn phận một viên nhân đan!
Còn chuyện bầu bạn, tôi lại nuôi đứa khác là được.
Tôi là thạch sùng, vốn quen nuốt sống con mồi, không có sở thích hành hạ. Nên lần này, tôi không chần chừ, một hơi hút khô Lưu Giản Dương.
Nhân đan vào bụng, cơ thể tôi nhẹ bẫng hơn cả lúc sắp đắc đạo. Toàn thân trắng muốt trong suốt, phớt hồng sức sống.
Đẩy thân x/á/c khô héo của Lưu Giản Dương ra, nó đổ ụp xuống người Tào Lạc Khê. Cô ta lại rú lên thất thanh: "Hự... hự..."